Thiên Kim Trở Về

Chương 140 : Phùng Tước chỉ thích Cố Trường Khanh

Ngày đăng: 11:35 30/04/20


Tất cả những chuyện này bảo cô phải nói thế nào với anh đây? Làm sao để anh hiểu?



Lòng Cố Trường Khanh rất khó chịu, cô rất mong được Phùng Tước ủng hộ, thấu hiểu nhưng lại không thể nói hết ra được, chẳng những vì chuyện tái sinh anh không thể tin mà bởi vì… bởi vì…



Bảo cô phải nói với anh thế nào về những ngày tháng u ám đã qua, đó là những điều ngay cả cô cũng không dám đối mặt, cô không muốn để anh biết.



Hơn nữa, anh không hề biết rằng khi đối mặt với anh, cô có thể coi như chuyện này chưa từng xảy ra, nhưng một khi anh đã biết thì cô sẽ luôn phải nghĩ đến chuyện này.



Cô thực sự không muốn nói ra.



– Anh Phùng Tước, cho em chút thời gian để suy nghĩ, anh không phải em, sẽ không hiểu được cảm giác của em.



Cố Trường Khanh bưng mặt:



– Em thực sự không rộng lượng như vậy, để cho kẻ có âm mưu với em sống hạnh phúc…



Phùng Tước đến gần cô, để cô dựa vào vai anh, anh dịu dàng vuốt tóc cô:



– Không sao cả, anh chỉ đưa ra đề nghị, cho dù em không chấp nhận cũng được. Cho dù không có Arce thì chúng ta vẫn có cách khác để giành lại mọi thứ thuộc về em.



Anh cúi đầu hôn lên má cô:



– Chúng ta đừng để ý đến anh ta được không, không gặp, mặc kệ anh ta đi. Chuyện của anh ta không liên quan gì đến chúng ta. Coi như người này không tồn tại. Về phần em nói muốn đối phó với Arce… đến giờ Arce vẫn chưa làm gì cả, chúng ta cũng không tìm được cách gì để đối phó với anh ta, mặc kệ làm gì cũng sẽ để lộ dấu vết.



Cố Trường Khanh ngẩng đầu:



– Có nghĩa là chỉ cần anh ta làm gì thì em có thể đối phó với anh ta?



– Vì sao nhất định phải mong anh ta sẽ làm gì? Trường Khanh, vì sao em hận anh ta như vậy? Phùng Tước khó hiểu.



Lòng Cố Trường Khanh như có cái gì đó bị chặn lại, cô lắc đầu:



– Thôi đi, không nói cái này, giờ cứ xem xét rồi tính. Qua mấy ngày nữa em có cuộc thi quan trọng, em nhất định phải thắng! Việc này tạm gác lại đã.



Phùng Tước gật gật đầu, anh vuốt ve má cô:



– Đừng nghĩ nhiều như vậy, thoải mái một chút.



Thoải mái? Sao có thể? Nhưng cô vẫn miễn cưỡng gật gật đầu.



Phùng Tước cười cười, lại khẽ hôn lên môi cô:



– Ngày thi đấu anh sẽ đến xem, nhất định phải phất cờ cổ vũ cho em.



Cố Trường Khanh cười cười:



– Em nhất định phải thắng, em phải vào được cuộc thi toàn quốc, em không thể giành thành tích tốt trong học tập nên em cần phải có được vinh dự này.



Phùng Tước lại hôn cô:



– Tennis vốn là thú vui, đam mê để cuộc sống thêm phong phú… nha đầu đáng thương… thực ra anh chỉ mong em được sống hạnh phúc, nếu có thể tẩy não, anh sẽ dứt khoát tẩy sạch những thù hận trong đầu em, cho em sống vô ưu vô lo.



– Nhưng mà Cố Trường Khanh không có thù hận thì sẽ không phải là Cố Trường Khanh bây giờ…
– Anh có anh chị em gì không?



Arce trầm mặc hồi lâu rồi mới nói:



– Có, anh có một người em trai.



– Hai người nhất định rất thân thiết.



– Đúng thế, rất thân nhau!



– Em cảm thấy anh nhất định là người rất tốt với người thân của mình!



Cố Trường Khanh nhìn Arce, nụ cười hơi cứng lại:



– Em cảm thấy anh nhất định là mẫu người có thể vì người thân mà bất chấp tất cả.



Nụ cười trên mặt Arce dần biến mất, anh ta ngẩng đầu nhìn ra xa, hai tay nắm chặt tay cô, một lát sau mới nhẹ nhàng nói:



– Đúng vậy, trả giá tất cả… cho dù là xuống địa ngục…



Nụ cười của Cố Trường Khanh lạnh xuống:



– Anh thật tốt với người nhà của mình!



Lại nói:



– Em nghĩ, người tốt như anh nhất định sẽ không làm việc gì trái với lương tâm!



– Trái với lương tâm?



Arce giật mình, anh ta cúi đầu:



– Anh chỉ làm chuyện mình nên làm.



– Anh đã làm chuyện gì khiến mình hối hận chưa?



Cố Trường Khanh nhìn Arce chăm chú.



– Hối hận? Không, làm thì đã làm rồi, có gì mà hối hận. Anh cũng không thấy hối hận.



Arce cười lắc đầu.



Tim Cố Trường Khanh như có gì đó đâm vào.



Tính cách này sao? Thế có nghĩa là, kiếp trước anh ta làm tổn thương mình nhưng cũng không hề hối hận?



Bảo cô tha thứ cho người như thế sao? Bảo cô buông bỏ hận thù như vậy?



Cô không làm được…



Phùng Tước, em thực sự không làm được.