Thiên Kim Trở Về
Chương 141 : Ba lần bảy lượt
Ngày đăng: 11:35 30/04/20
Arce cúi đầu nhìn cô, nhẹ giọng hỏi:
– Em làm sao vậy? Đêm nay em thật lạ.
Cố Trường Khanh cúi đầu, hít sâu một hơi, đến khi ngẩng đầu thì đã lại là nụ cười rạng rỡ, cô nhìn anh, dịu dàng nói:
– Không có gì, em chỉ là muốn hiểu thêm về anh một chút.
– Hiểu thêm về anh?
Arce nhìn vào đôi mắt trong veo của cô, lòng bỗng cảm thấy rung động, anh không nhịn được ôm cô vào lòng, lúc này, Cố Trường Khanh lại cười nói với anh:
– Em hơi đau đầu, anh đưa em về ký túc xá được không?
Tuy rằng lòng có chút thất vọng nhưng Arce vẫn buông cô ra, sau đó nắm tay cô, đưa cô về ký túc xá.
Arce nhìn Cố Trường Khanh vào ký túc xá rồi xoay người lại, lại thấy Triệu Chân Chân từ góc tối đi ra, chặn trước mặt anh ta.
Hai người đi đến chỗ yên lặng, xác định không có ai rồi mới ép giọng nói chuyện.
Triệu Chân Chân cười nói với anh ta:
– Arce, hai người hình như tiến triển rất tốt.
Arce cười cười:
– Đây không phải là điều các người muốn sao?
Triệu Chân Chân bước lên trước, đi đến bên anh ta, nhìn Arce rồi nhẹ nhàng nói:
– Vậy mau tiến thêm một bước, ý của dì tôi là để anh mau chóng đưa được Cố Trường Khanh lên giường, sau đó để cô ta mang thai rồi phá thai.
Mặt Arce hơi trầm xuống, hồi lâu sau cũng không nói gì. Triệu Chân Chân cười lạnh:
– Arce, ngủ với một người con gái với anh cũng chỉ như cơm bữa, đừng có nói là anh không xuống tay được, anh đừng quên mục đích đến đây của mình.
Arce yên lặng hồi lâu rồi mới nhẹ nhàng cười:
– Đương nhiên, tôi biết rõ điều này, chỉ là…
Arce nhìn cô ta, ánh mắt lạnh lẽo:
– Anh còn dám ra tay thì em trai anh đừng hòng tìm được tim.
Arce ngẩn ra, chậm rãi buông tay:
– Thế nào? Tìm được tim thích hợp cho em trai tôi rồi sao?
Giọng nói của anh ta hơi thay đổi vì kinh ngạc, bất ngờ.
Triệu Chân Chân lập tức vung tay tát lại một cái, đánh cho Arce nghiêng mặt qua một bên. Đánh xong, cô ả thưởng thức vẻ phẫn nộ mà không dám phát tác của Arce rồi mới nói:
– Không sai, đã có chút tin tức, bây giờ phải xem anh làm việc có hợp mắt tôi hay không?
Triệu Chân Chân nhét túi nhỏ kia vào tay Arce, cười lạnh nói:
– Anh hiểu ý của tôi rồi đó.
Arce như bị điện giật, ném túi ma túy đi:
– Điều này là không được? Helen đâu phải đứa ngốc, cho dù cô ấy thích tôi cũng sẽ không hít thuốc phiện.
Triệu Chân Chân nhìn ma túy trên sàn nhà rồi nói:
– Cái này thì phải dựa vào năng lực của anh, anh nhất định sẽ có cách, còn nữa…
Cô ta đến gần Arce, nhìn gương mặt tuấn mỹ kia rồi khinh miệt nói:
– Anh đừng tưởng rằng Helen thích anh rồi thì anh sẽ được lên tàu tốc hành, tiến thẳng đến phú quý, đừng quên thân phận của mình? Helen là người có thân phận gì chứ? Anh nghĩ rằng anh thực sự là người của gia tộc Sterling sao? Trên thực tế thì là, anh có xách giày cho Helen cũng không xứng, nên bớt ảo tưởng đi, ngoan ngoãn mà làm việc cho chúng tôi thì anh mới có được thứ anh muốn.
Cô ta vỗ vỗ mặt Arce:
– Nghĩ đến cậu em trai đáng thương của mình đi, nó còn đang chờ anh đến cứu mạng đó.
Nói xong cô ta cười cười, cũng không để ý đến túi thuốc phiện nằm trên mặt đất kia, quay người bỏ đi.
Cố Trường Khanh vội vàng trốn đi.
Chờ Triệu Chân Chân đi rồi, Cố Trường Khanh lặng lẽ thò đầu ra nhìn về phía Arce.
Arce đang nhìn chằm chằm túi thuốc phiện nhỏ nằm trên đất.