Thiên Kim Trở Về

Chương 142 : Do dự

Ngày đăng: 11:35 30/04/20


Cố Trường Khanh đứng ở nơi bí mật, lẳng lặng nhìn Arce.



Lại thấy Arce hoảng hốt đứng đó, mắt nhìn chằm chằm túi thuốc phiện, hai tay vừa chạm vào lại như phải bỏng, vội rụt lại. Cuối cùng Arce mím môi, cúi người, tay run run, quyết đoán nhặt nó lên.



Cố Trường Khanh luôn đứng ở bên nhìn, mặt không chút thay đổi.



Arce cất túi thuốc vào trong túi, đứng lên, nhanh chóng đi xuống, lúc đi qua Cố Trường Khanh, căn bản cũng không phát hiện ra sự tồn tại của cô.



Cố Trường Khanh lén lút đi theo sau anh ta.



Cô theo anh ta ra khỏi đài thiên văn, Arce đứng trước cửa, do dự hồi lâu rồi bước về con đường bên trái.



Cố Trường Khanh rất quen với hướng đó, bên kia có sân vận động, nhà ăn và cả… bãi rác…



Cố Trường Khanh hơi động lòng, đi theo sau anh ta.



Arce đi rất chậm, mấy lần dừng bước rồi lại đi tiếp, Cố Trường Khanh đi theo sau, nhìn anh ta do dự, cô chỉ lạnh lùng nhìn.



Mất hơn 20’ mới đi đến mục đích – bãi rác…



Đây là nơi tập trung rác thải của trường học, mỗi ngày đều có công nhân mang xe chở rác đến dọn sạch, vứt đồ vào đây chắc chắn là thần không biết, quỷ không hay.



Cố Trường Khanh tiếp tục nhìn.



Thấy anh ta đi đến một thùng rác lớn, đứng đó lặng yên thật lâu nhưng Cố Trường Khanh vẫn rất nhẫn nại, ánh mắt cô dừng lại trên tay anh ta, Arce bất động cô cũng bất động.



Anh ta đứng trong gió đêm, dáng người lặng lẽ như một bức tượng điêu khắc hoàn mỹ.



Nhưng bỗng nhiên anh ta cử động.



Arce hít sâu một hơi, nhanh chóng mở nắp, lấy túi thuốc phiện trong túi ra ném vào rồi nhanh chóng đóng nắp lại, xoay người chạy trối chết.



Cả quá trình gần như là chỉ trong nháy mắt.



Cố Trường Khanh nhìn theo bóng dáng anh ta, lạnh lùng nhìn, vẫn bất động, cô lẳng lặng nấp sau một gốc cây như đang chờ đợi điều gì đó.



Một lát sau, tiếng bước chân lại vang lên.



Cố Trường Khanh nhìn Arce đang lộn trở về.



Vẻ mặt anh ta kiên quyết, như nổi điên, vọt tới trước thùng rác, nhanh chóng tìm ra túi thuốc phiện vừa mới vứt đi, vẫy sạch túi rồi đóng sầm thùng rác lại, chạy đi như phát điên!



Cả quá trình cũng chỉ trong nháy mắt.



Lúc này Cố Trường Khanh mới bước ra, nhìn theo hướng Arce rời đi, cười lạnh lùng.
Cố Trường Khanh đương nhiên có thể đón được bóng của cô nhưng bóng của Cố Trường Khanh đánh qua Jennifer vẫn có thể đón được. Kết quả trận đấu trong trạng thái giằng co đến độ cả hai người đều mệt mỏi. Phải biết rằng chơi tennis rất mất sức.



Lúc nghỉ ngơi, hai người đều thở dốc, Cố Trường Khanh tay cầm bình thường cũng run run, huấn luyện viên nhìn cô khẽ lắc đầu, đây rõ là biểu hiện của việc không đủ sức, trận đấu này, căng…



Cố Trường Khanh biết tình hình của mình nhưng trận đấu này cô không thể thua cô phải vào top 10, phải được lọt vào vòng thi toàn quốc.



Đột nhiên, cô lại nhìn về phía Phùng Tước, lúc này cô đã không nhìn rõ mặt anh nhưng cô thấy anh giơ ngón cái lên với mình.



“Trường Khanh! Nhất định em sẽ làm được!”



Cô biết, đây là ý của anh!



Đúng, em nhất định sẽ làm được, đối mặt với bọn Khổng Khánh Tường em còn có thể nghiến răng chống chịu, em sẽ không thể thua một trận đấu được.



Cố Trường Khanh nghiến răng, cầm vợt tennis bước ra sân khấu.



Tiếp tục khai chiến, hai người đều nghiến răng chống đỡ, hao hết hơi sức cuối cùng nhưng cả hai đều không lùi bước, không có ý định buông tay.



Tiếng vỗ tay nhiệt liệt cứ thế bộc phát!



Bỗng nhiên, Jennifer đánh bóng về phía tay trái Cố Trường Khanh, ở góc độ đó rất khó đón được bóng, huống chi là lúc này thể lực đã tiêu hao, nhưng Cố Trường Khanh ra sức chạy tới rồi nhảy lên, vung tay đánh bóng qua, đồng thời mình cũng bị ngã xuống sàn. Ý chí chiến đấu như vậy khiến mọi người đều cảm động, không hẹn mà cùng đứng lên, vỗ tay, lớn tiếng hô lớn tên cô:



– Helen! Helen!



Khắp khán đài là tên của cô, giờ khắc này, mắt Cố Trường Khanh hơi đỏ lên. Cô khó nhọc bò lên, cả khán đài lại vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, ngay cả Jennifer cũng vỗ tay tán thưởng.



Cuối cùng, hai người lại giằng co, liều mạng đón bóng, nhưng động tác đã hơi chậm lại.



Cuối cùng, không biết có phải quá mệt mỏi mà bị ảo giác hay không, Jennifer bỗng nhiên biến thành Khưu Uyển Di.



Một khắc đó, không biết sức lực từ đâu tới, Cố Trường Khanh hét lớn một tiếng, dùng hết sức đánh bóng qua.



Sức mạnh rất lớn khiến quả bóng bay vút như đạn bắn, Jennifer vươn người ra đón liền cảm nhận được sức mạnh đang sợ khiến hổ khẩu cô nàng tê rần, sau đó đến cánh tay cũng tê rần.



Jennifer ngửa người ra đằng sau, đồng thời cũng khẽ buông tay, vợt bay ra ngoài, bóng bắn lên cao, sau đó xoay tròn trên không rồi rơi xuống đất, lại quay tít hồi lâu thì mới dừng lại.



Cả khán đài đầu tiên là yên tĩnh vô cùng, sau đó bỗng nhiên tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên, tiếng la hét như vang đến tận mây xanh!



Người Cố Trường Khanh như nhũn ra, cô dùng vợt chống xuống đất thì mới có thể chống cho mình không ngã xuống.



Cô nhìn về phía Phùng Tước, lòng vui sướng hận không thể cùng anh chia sẻ niềm vui này.



Nhưng lúc này, mọi người trong câu lạc bộ lại kích động xông lên, mà Arce là người đầu tiên ôm cô vào lòng.