Thiên Kim Trở Về

Chương 143 : Ngày đẹp nhất

Ngày đăng: 11:35 30/04/20


Cố Trường Khanh ra khỏi sân, đón nhận sự chúc mừng của mọi người rồi nhân cơ hội đi toilet, lén chạy tới gặp Phùng Tước.



Phùng Tước đứng ở góc vắng lặng lẽ chờ cô. Đến khi Cố Trường Khanh vội vàng chạy qua thì phát hiện Phùng Tước đang xị mặt, như là không vui.



Cố Trường Khanh đi tới, nắm chặt tay anh, dựa vào anh, dịu dàng nói:



– Anh Phùng Tước, người ta thắng rồi nhưng sao trông anh chẳng vui gì cả?



Vẻ mặt Phùng Tước vẫn như cũ nhưng cánh tay dài duỗi ra ôm cô vào lòng:



– Nhìn thấy em chiến thắng đương nhiên anh vui hơn bất kì ai khác nhưng mà…



Anh hừ một tiếng:



– Trường Khanh, nếu em quyết định không nghe theo đề nghị của anh, không bằng chúng ta nghĩ cách đuổi Arce ra khỏi trường đi, anh vừa nghĩ đến ngày nào anh ta cũng thấp thoáng trước mặt em thì rất bực!



Vừa rồi nhìn thấy Arce dám xông lên ôm Cố Trường Khanh, lúc đó suýt nữa anh đã không nhịn được, hận không thể một cước đá lăn Arce đi. Tuy rằng ở Mỹ ôm hôn cũng chỉ là bình thường nhưng biết rõ Arce có âm mưu với Trường Khanh, sao anh có thể thoải mái được?



– Lúc trước anh nghĩ em đã nhìn thấu kế hoạch, thực lực cũng không kém nên không cần lo lắng! Anh đúng là sai hoàn toàn rồi, quân cờ này nếu không thể dùng thì nên gạt bỏ đi!



Đến khi anh ta rời khỏi Trường Khanh, sẽ không còn uy hiếp đến cô nữa… Phùng Tước hừ lạnh một tiếng, Arce kia cũng dám có lòng xấu xa với người con gái của anh, nhất định phải trả giá đắt! Nếu anh muốn chỉnh Arce thì hoàn toàn có thể làm được thần không biết quỷ không hay, Arce bị đánh có lẽ còn không biết đã xảy ra chuyện gì!



– Không, bây giờ còn chưa được!



Cố Trường Khanh hoảng hốt. Phùng Tước cúi đầu nhìn cô:



– Vì sao?



– Bởi vì…



Cố Trường Khanh nhìn vào mắt anh, trong mắt anh là sự quan tâm và chân tình, trong một khắc này, thiếu chút nữa cô đã định kể hết mọi chuyện ra.



Nhưng nói ra thì có tác dụng gì sao? Dù anh có hiểu được nỗi khổ của cô thì cũng sẽ không đồng ý với thủ đoạn của cô. Anh có nguyên tắc của anh, sẽ không dễ dàng thay đổi. Nên làm gì, không nên làm gì anh phân biệt rất rõ.



Anh sẽ không đồng ý với cô.



Đến lúc đó, chẳng lẽ vì việc này mà tranh cãi? Hơn nữa, kể lại câu chuyện cũ đó ra cho anh là lựa chọn tốt? Không, mặc kệ cuối cùng chuyện thành ra thế nào, cô thà là một cô gái xấu xa trong mắt anh chứ cũng không muốn trở thành loại con gái không thể chấp nhận nổi đó. Có lẽ anh sẽ không chán ghét cô nhưng cô nhất định không thể đối mặt với anh.



– Bởi vì có việc em còn chưa hiểu rõ, chờ qua kì nghỉ đông này rồi tính.



Cố Trường Khanh cúi đầu, dựa vào lòng anh:



– Anh Phùng Tước, nghỉ đông anh sẽ về nhà sao?



– Đương nhiên!



Phùng Tước vuốt tóc cô.



– Anh sẽ ở lại với em đến Noel sau đó sẽ về, có lẽ đến khi đi học thì mới quay lại.



Anh cúi đầu nhìn cô:



– Chẳng lẽ em không muốn về sao?



– Không về! Trong nhà cũng chẳng có ai mong em về, em cũng không muốn nhìn thấy bọn họ, vừa khéo lợi dụng lúc này để tập bóng.



Cố Trường Khanh nói.



– Không thể về cùng anh sao…



Phùng Tước thở dài một tiếng như rất thất vọng:



– Thế chẳng phải là sẽ rất lâu không được gặp em?



– Anh gọi điện cho em là được rồi!



Cố Trường Khanh cười nói.



Nhân thời gian anh không ở đây xử lý dứt điểm chuyện này luôn, hẳn là có thể giấu diếm được anh chứ…



Như vậy vừa có thể làm theo ý mình, vừa không cần tranh cãi với anh…



– Cũng chỉ đành như vậy! Nhưng mà…



Anh cúi đầu, trán cọ vào trán cô, nhìn vào ánh mắt cô, nhẹ nhàng nói:



– Cũng không được tiếp xúc với tên Arce kia, hắn ta dám động thủ động cước với em thì một quyền đánh chết hắn ta đi! Nghe rõ chưa? Em không động thủ thì anh sẽ làm đó!



– Không được không được, như vậy chẳng phải là lộ dấu vết rồi sao?



Cố Trường Khanh khẽ hôn lên môi anh:



– Anh yên tâm, em sẽ không để anh ta có cơ hội chiếm tiện nghi của em, hơn nữa kì nghỉ Giáng sinh này anh ta sẽ không ở lại trường học! Hôm nay… có lẽ mọi người đều rất vui!




– Anh rất rất muốn nhưng em còn nhỏ…



– Người ta đã 17 tuổi rồi.



– Còn chưa đủ 17 tuổi đâu!



Phùng Tước ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt đen láy, thâm u:



– Anh lên mạng tra rồi, trên mạng nói còn nhỏ đã làm chuyện này sẽ không tốt cho cơ thể… anh không muốn làm em tổn thương…



Cố Trường Khanh vốn đang bĩu môi, nghe câu này thì phì cười:



– Anh lên mạng tra từ bao giờ?



Phùng Tước đột nhiên đỏ mặt, anh bỗng bế Cố Trường Khanh lên:



– Tiểu nha đầu này học được mấy trò tinh quái này ở đâu!



Nói xong bế cô vào phòng ngủ, cẩn thận đặt cô trên giường, sau đó lại véo má cô, dịu dàng nói:



– Đêm nay em ngủ đây, anh ra ngoài sofa ngủ.



Nói xong đắp chăn cẩn thận cho cô, xác định không có vấn đề gì nữa thì mới xoay người chuẩn bị ra ngoài.



Cố Trường Khanh vội giữ chặt tay anh, anh quay đầu, ngồi xuống bên cô, vuốt má cô rồi yêu chiều nói:



– Sao thế em?



Cố Trường Khanh ngồi dậy, ôm chặt tay anh, làm nũng:



– Em ngủ một mình rất sợ, anh ở lại cùng em được không?



Phùng Tước phì cười, mắt nheo lại, anh khẽ day trán cô:



– Gì chứ! Lúc trước chẳng phải em vẫn ở một mình đó sao?



Cố Trường Khanh bị anh cười mà đỏ mặt, giận dữ gạt tay anh ra:



– Đáng ghét… người ta chỉ là muốn ở bên anh trước khi anh đi mà thôi.



Phùng Tước nhìn cô hồi lâu không nói gì, ánh mắt càng lúc càng dịu dàng. Sau đó anh lên giường, chui vào chăn, ôm cô vào lòng. Cố Trường Khanh ôm chặt anh, cũng không có thêm động tác gì khác.



Cô vốn rất muốn sẽ trao thân mình cho anh, đây là một suy nghĩ mãnh liệt, cô cũng không hiểu vì sao đột nhiên lại có suy nghĩ này, gần như là không muốn lùi bước.



Nhưng thành ý của anh lại khiến cô cảm động, cô không muốn phá hoại nó. Giờ cô chỉ muốn hưởng thụ sự dịu dàng của thời khắc này.



Cô ôm chặt anh, vùi mặt vào ngực anh, nghe nhịp tim có chút hỗn loạn của anh, trong không khí đều là hơi thở của anh.



Cô bỗng nhiên cảm thấy thật hạnh phúc, hạnh phúc đến độ cô muốn khóc.



– Nha đầu xấu xa…



Phùng Tước lầu bầu, sau đó anh cố gắng bỏ qua cơ thể mềm mại trong lòng, cố gắng bỏ qua hơi thở ngọt ngào của cô, cố gắng bỏ qua lửa nóng dưới bụng, hít thật sâu thật sâu, ôm thật chặt thật chặt.



Sau đó anh nghe thấy cô nói:



– Anh Phùng Tước, em cảm thấy rất hạnh phúc.



Giọng nói nhẹ nhàng như sợi dây vô hình quấn quanh tim anh. Anh bỗng nhiên tĩnh tâm, vòng ôm dần trở nên thật dịu dàng.



Hai người ôm nhau, ngọt ngào chìm vào giấc mộng, đến ngay cả trong mơ cũng có bóng hình nhau.



Hôm sau, hai người lại đến New York, khắp nơi tràn ngập không khí ngày hội, trên đường có rất nhiều cây thông Noel và ông già Noel, khắp nơi đều nghe được những khúc hát giáng sinh, mọi người đều vui vẻ, lũ trẻ con đùa nghịch, nhảy nhót.



Ban ngày hai người cùng đi dạo khắp New York, buổi tối đến nhà hàng Pháp ăn tối, sau đó đến Broadway xem nhạc kịch, buổi tối nghỉ lại khách sạn ở đây, hôm sau Cố Trường Khanh tiễn Phùng Tước ra sân bay.



Ở sân bay, hai người lưu luyến khó rời, hứa hẹn gọi điện thoại, không lúc nào là không nhớ đến nhau. Lúc trước khi lên máy bay, Phùng Tước nắm chặt tay Cố Trường Khanh, nói rất nghiêm túc:



– Trường Khanh, có chuyện gì nhớ phải thương lượng với anh trước, đừng tự tiện quyết định gì cả, được không?



Cố Trường Khanh chột dạ, cô nhìn Phùng Tước rồi mỉm cười, kiễng chân hôn lên môi anh:



– Mau vào đi thôi, cằn nhằn mãi cứ như ông quản gia già ý!



Phùng Tước cười cười rồi lại hôn chụt lên môi cô:



– Tiểu nha đầu tinh quái!



Anh kéo vali đi vào trong, mấy lần quay đầu lại vẫy tay với cô, Cố Trường Khanh cũng mỉm cười vẫy tay với anh.



Cố Trường Khanh nhìn máy bay bay qua đỉnh đầu, nụ cười trên mặt dần biến mất.