Thiên Kim Trở Về

Chương 146 : Tranh chấp

Ngày đăng: 11:35 30/04/20


Chuyện Arce không phải là người của gia tộc Sterling mà chỉ là trai bao nhanh chóng truyền ra ngoài, hơn nữa chuyện anh ta buôn lậu ma túy đã khiến toàn trường khinh bỉ, mọi người nhận được tin thì đều về trường sớm mấy ngày, mỗi lần nhắc đến Arce, vẻ mặt của mọi người đều là vô cùng chán ghét, những cô gái từng thích Arce đều nói mình bị lừa.



Khi cảnh sát đến trường điều tra lấy chứng cứ, những người từng không thuận mắt với Arce nhân cơ hội này đơm đặt rất nhiều, rất bất lợi cho Arce.



Mà bên kia, Triệu Chân Chân ngày nào cũng báo lại tình hình mới nhất cho Khưu Uyển Di.



– Trường Khanh nghe nói Arce là trai bao thì như bị đả kích lớn.



Khưu Uyển Di có chút tiếc nuối:



– Đáng tiếc, nếu Arce không làm ra chuyện như vậy, nhất định Trường Khanh sẽ bị Arce nắm giữ được trong tay rồi.



– Dì, nếu Arce biết chúng ta không hề tìm được tim phù hợp thì liệu hắn ta có khai chúng ta ra không?



– Trước khi tuyên án phạt thì phải trấn an hắn ta, tuy rằng hắn có nói ra thì cũng không làm gì được chúng ta nhưng để Trường Khanh biết thì rất phiền phức. Cháu tìm cơ hội gặp hắn ta, nói với Arce rằng chỉ cần hắn ta không nói gì thì chúng ta sẽ cố hết sức để tìm tim cho em trai hắn ta, không tìm được thì cũng sẽ chăm sóc em trai cho hắn ta, giờ Arce đang ở trong tù, ngoài chúng ta thì còn dựa vào ai được? Arce thương em trai như vậy, nhất định sẽ đồng ý với yêu cầu của chúng ta!



– Cháu biết rồi!



Sau đó Triệu Chân Chân tìm cơ hội gặp Arce, nhắn lời Khưu Uyển Di cho anh ta biết, Arce đang lo lắng cho em trai mình, nghe Triệu Chân Chân nói thì cũng thấy có chút hi vọng.



– Tuần nào cô cũng phải gửi báo cáo bệnh tình của em trai tôi cho tôi, nếu không…



Đây là sở cảnh sát, Arce đè thấp giọng, không dám nói quá rõ ràng.



Triệu Chân Chân nghiêm mặt gật đầu.



Cố Trường Khanh cho rằng, nếu đến lúc đi học Phùng Tước mới về thì vụ án của Arce đã điều tra xong xuôi, chỉ còn đợi tố tụng mà thôi.



Khi đó Phùng Tước về, dù có biết chuyện của Arce thì cũng chỉ cho rằng Arce thực sự buôn lậu ma túy, còn chuyện cô từng bị cảnh sát điều tra cũng sẽ qua đi, chỉ cần cô không nói, anh không đến trường cô thì hẳn là sẽ không biết. Như vậy, cô trừng phạt Arce theo mong muốn của mình cũng sẽ không thành mâu thuẫn với Phùng Tước.



Nhưng sự thật thường nằm ngoài dự đoán của mọi người.



Ngay lúc việc điều tra đang cấp bách thì Cố Trường Khanh nhận được điện thoại của Phùng Tước, cô nhìn số điện thoại, tim đập loạn, đây là số điện thoại ở Mỹ của Phùng Tước.



Anh đã quay về sao? Sao không nói trước với cô?



– Trường Khanh, anh đã về rồi.



Trong điện thoại, giọng nói của Phùng Tước hơi trầm trầm.
– Không quá đáng, không hề quá đáng! Đây là kết cục anh ta xứng đáng được hưởng!



Cố Trường Khanh quay đầu, nghiến răng đáp.



– Trường Khanh!



Phùng Tước đứng dậy, ngồi xuống trước mặt cô, nắm tay cô, đau lòng nói:



– Anh không phản đối em báo thù nhưng mặc kệ là làm gì cũng phải có giới hạn, đó là hủy hoại người khác, em vì báo thù mà không từ thủ đoạn như vậy thì có khác gì bọn Khưu Uyển Di? Sớm muộn gì em cũng sẽ biến thành loại người em thù hận nhất! Đó là kết quả em muốn sao?



Cố Trường Khanh cúi đầu nhìn anh, trong đôi mắt đen láy của anh có một nỗi đau khiến cô rất khó chịu, cô nắm tay anh đặt lên mặt mình, cô nhìn vào mắt anh, nhẹ nhàng nói:



– Anh Phùng Tước, đừng cứ trách em như vậy… Anh nghĩ lại đi, nghĩ lại đi, chẳng lẽ để anh ta thoải mái làm tổn thương em mà em không thể trả đũa lại sao? Thủ đoạn của em có lẽ là bất chính nhưng kết quả này không hề oan uổng. Chẳng lẽ em sẽ vô duyên vô cớ đi làm tổn thương đến người khác sao? Anh Phùng Tước, em không phải là cố ý muốn gạt anh, em chỉ không muốn cãi nhau với anh, tranh cãi thế này em rất khó chịu, anh Phùng Tước, anh đừng nhìn ai khác, chỉ nhìn em, thông cảm cho em, không được sao?



Mặt Phùng Tước tái nhợt, anh cúi đầu:



– Anh cũng rất hối hận vì đã về sớm, nếu anh không biết những chuyện này thì thật tốt…



Anh buông tay cô, chậm rãi đứng lên:



– Trường Khanh, để anh suy nghĩ đi, anh rất khó chịu… Anh muốn yên tĩnh một mình.



Anh quay bước, chậm rãi đi ra khỏi phòng cô.



Cố Trường Khanh ngồi đó nhìn cánh cửa khẽ khép lại, không nhúc nhích.







Mấy ngày sau, hai người không liên lạc, Cố Trường Khanh biết anh không thoải mái nên cũng không quấy rầy.



Cảnh sát khởi tố Arce, cuối cùng Arce bị phạt tù 6 năm, trừ ngày nghỉ thì còn gần 5 năm.



Sau khi có phán quyết của tòa được nửa tháng, Phùng Tước gọi điện thoại cho Cố Trường Khanh, hai người lại ở bên nhau, cả hai đều không nhắc tới chuyện này, như đang cố lảng tránh. Phùng Tước vẫn đối xử rất tốt, rất dịu dàng với cô nhưng Cố Trường Khanh biết, có gì đó đã không còn nguyên vẹn.



Cứ như vậy, lại qua nửa năm, trong nửa năm này đã xảy ra rất nhiều chuyện, Cố Trường Khanh và Mike mở công ty, Hoa Tư niêm yết trên sàn chứng khoán thành công, số tài sản trong tay Cố Trường Khanh lớn dần.



Bỗng nhiên có một ngày, cô nhận được điện thoại từ bên nhà tù, Arce có việc muốn gặp cô.