Thiên Kim Trở Về

Chương 147 : Tan thành mây khói

Ngày đăng: 11:35 30/04/20


Phòng gặp trong nhà giam.



Cố Trường Khanh ngồi trước bàn, chỉ lát sau cửa được mở ra, Cố Trường Khanh quay đầu lại đã thấy Arce bị còng tay đi tới.



Cố Trường Khanh nao nao.



Arce thay đổi rất nhiều, tóc cắt ngắn để lộ ra gương mặt, sắc mặt tuy tái nhợt, tiều tụy nhưng vẻ tuấn tú vẫn vậy, chỉ là vẻ yêu dị, quyến rũ bình thường đã biến thành thê lương, trông anh ta như vậy rất dễ khơi gợi lòng thương cảm, tình mẫu tử với những người phụ nữ khác, đương nhiên ngoại trừ Cố Trường Khanh.



Arce gầy đi nhiều, áo tù rộng thùng thình mặc trên người trông càng có vẻ trống rỗng. Một số nơi lộ ra ngoài như cổ tay, cổ đều bị thương, có một số là vết thương cũ, một số là vết thương mới.



– Arce!



Cố Trường Khanh kêu to một tiếng, đứng dậy.



Giờ cô đã trả lại mọi thứ cho anh ta, hai người xem như không ai nợ ai, khi đối mặt với Arce, cảm xúc của cô đã không còn kích động như trước nữa.



Arce ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt có chút mơ hồ, có chút mờ mịt, một lát sau mới kêu một tiếng:



– Helen!



Arce ngồi xuống đối diện Cố Trường Khanh, vừa ngồi lập tức đứng phắt dậy nhưng sau lại ngồi xuống, người lệch qua một bên, tư thế rất mất tự nhiên.



Suốt cả quá trình, Arce vẫn chỉ cúi đầu.



Đương nhiên Cố Trường Khanh biết vì sao lại như vậy, đây là kết quả cô muốn, cô không hề thương hại anh ta.



Arce vịn bàn để giữ cân bằng.



Cố Trường Khanh chỉ nhìn anh ta, không hề lên tiếng.



– Helen, tôi lừa em là người của gia tộc Sterling, em có hận tôi, chán ghét tôi không? Arce nhẹ nhàng hỏi.



– Không đâu!



Cố Trường Khanh trả lời rất quyết đoán, cô hận Arce chưa bao giờ là vì nguyên nhân này.



Arce có chút vui mừng:



– Vậy em có còn yêu tôi không?



Cố Trường Khanh nói thẳng:



– Tôi sẽ không yêu một người không thành thật với mình.



Arce lại cúi đầu:




Anh ta nhìn Cố Trường Khanh, nhẹ nhàng nói:



– Nhưng giờ tôi không có tiền giải phẫu, tài khoản ngân hàng đều bị cảnh sát tịch thu, phẫu thuật thay tim không phải là tiểu phẫu, sau này còn cần trị liệu phức tạp, bệnh viện bình thường tôi không yên tâm, lỡ như cơ thể không thích ứng được với trái tim mới thì mọi cố gắng đều là uổng phí. Helen, số tiền này với em hẳn không phải là khó khăn gì, em chăm sóc em trai tôi giúp tôi được không?



Bây giờ, anh ta đã bớt điên cuồng, chỉ còn là một người anh trai thương yêu em mình.



Cố Trường Khanh rất muốn từ chối, em trai anh ta thế nào cũng chẳng liên quan gì đến cô! Chính phủ Mỹ sẽ có trách nhiệm với trẻ vị thành niên, tuy không phải là bệnh viện tốt nhất nhưng cũng không đến mức không có chỗ dựa dẫm.



Nhưng chẳng hiểu sao, lời cự tuyệt đến miệng lại biến thành:



– Tôi sẽ suy nghĩ.



– Helen, cảm ơn em.



Arce cười, nụ cười tái nhợt như bong bóng, xinh đẹp nhưng mau tan.



Cố Trường Khanh quay đầu rời khỏi phòng gặp.



Một tuần sau, Cố Trường Khanh nhận được điện thoại từ nhà giam.



Arce cắt cổ tay tự sát, trong di thư chỉ có hai câu, hiến tặng tim cho em trai và nhờ bọn họ báo cho Cố Trường Khanh.



Lúc ấy Cố Trường Khanh nhận được điện thoại, cô không thể nói rõ cảm giác của mình là gì.



Tự sát… Năm đó, những lúc đau khổ nhất cô cũng từng nghĩ đến tự sát nhưng bị theo dõi chặt chẽ, chết cũng không được, chỉ có thể tiếp nhận nỗi đau đớn ấy, muốn trốn cũng không được.



Nhưng anh ta đã tránh thoát, mọi chuyện thế là xong.



Anh ta là vì không muốn chấp nhận đau khổ, chọn chấm dứt cuộc đời, thuận tiện cứu chữa cho em trai mình hay là muốn cứu em trai, thuận tiện chấm dứt những tháng ngày đau khổ của mình.



Đây có lẽ sẽ mãi là ẩn số.



Còn nữa, cô không hiểu vì sao Arce lại chết, kiếp trước, ít nhất đến lúc cô học đại học thì anh ta vẫn còn sống. Cô nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ thông, cô đoán, có lẽ kiếp trước em trai anh ta vẫn chết vì bệnh tim? Kiếp này anh ta chuyển mạng cho em mình nên em trai anh ta sẽ sống?



Cố Trường Khanh không có đáp án, vận mệnh như phủ trong sương mù, cô muốn nhìn cũng nhìn không thấu.



Cũng mặc kệ thế nào, thù hận giữa hai người đã hoàn toàn chấm dứt, tan thành mây khói, không còn dấu vết gì nữa.



Cố Trường Khanh lo việc hậu sự cho Arce, lại đến bệnh viện nộp tiền, cô đã nói với người bên nhà giam, không có ai biết cô lo việc hậu sự cho anh ta, bên bệnh viện cũng liên lạc theo cách thức nặc danh. Cô không muốn dây dưa gì với hai anh em bọn họ nữa.



Sau này cô biết, Johnny Sterling đã phẫu thuật tim thành công, còn sống, quá trình hồi phục cũng rất thuận lợi.



Một tháng sau Phùng Tước mới biết tin Arce tự sát.