Thiên Kim Trở Về
Chương 148 : Lần này, chúng ta nói tạm biệt
Ngày đăng: 11:35 30/04/20
Thực ra thế giới của Phùng Tước vẫn rất đơn giản.
Ông cố là một trong những Đảng viên đầu tiên, từng đảm nhiệm chức vụ quan trọng khi Trung Quốc mới thành lập nước, tính cách vô cùng nóng nảy, ngay thẳng. Ông nội và ông cố tính tình giống hệt nhau, cha Phùng Tước khá trầm ổn, sống nội tâm, cha và mẹ đều có công việc riêng nên anh gần như là được ông bà nội nghỉ hưu một tay dạy dỗ.
Từ nhỏ Phùng Tước đã được ông nội dạy dỗ, làm người phải sống đúng với lương tâm của mình, cái gì nên làm, cái gì không nên làm, lòng phải tự có chừng mực, phải có nguyên tắc.
Nhớ rõ trước đây, có một lần cha nghe được ông nội dạy anh thì cười nói:
– Cha, vẫn là thế này sao! Thời đại đã thay đổi rồi!
Lúc ấy ông nội anh trừng mắt, giận dữ nói:
– Mặc kệ thời đại thay đổi thế nào, nguyên tắc làm người không thể thay đổi được!
Sau đó mấy năm, có một lần cha đi làm về, sắc mặt không tốt, cha vuốt tóc anh, nặng nề nói:
– Ông nội con nói rất đúng, mặc kệ là thời đại nào, nguyên tắc làm người không thể bỏ qua được.
Sau này anh mới biết, con một người lãnh đạo cũ của cha tham ô, nhận hối lộ, làm việc tùy tiện, kết quả gây ra một tai nạn lớn khiến nhiều người thiệt mạng. Người lãnh đạo cũ của cha giận đến độ bị chảy máu não mà chết.
– Có một số việc tạm thời có thể bỏ qua nhưng phẩm chất tốt mới là quan trọng nhất, sau này con phải nghe lời ông nội con.
Cha anh thấm thía dặn anh.
Anh lớn lên như vậy, sau này trưởng thành cũng dần tiếp xúc với một số việc, có một số việc không thể tránh được nhưng đúng sai vẫn phân biệt rất rõ ràng, việc nên làm và không nên làm anh chưa bao giờ lẫn lộn.
Nhưng mấy ngày hôm nay, anh cũng không biết mình bị làm sao, đúng sai cũng không thể phân biệt rõ ràng, có một số việc rõ ràng là sai nhưng anh lại chấp nhận nó.
Anh có thể hiểu nỗi hận của cô nhưng anh không thể hiểu được hành động của cô với Arce. Đúng là Arce có sai nhưng cũng chỉ nên chịu trách nhiệm với lỗi lầm của mình, nhưng sự trừng phạt bây giờ Arce phải gánh chịu lại là do cô tạo ra. Như vậy có đúng không? Vì những chuyện chưa xảy ra mà đã trả thù kịch liệt như vậy, thậm chí là không từ thủ đoạn, thực sự là đúng sao?
Nhưng cô đã phải chịu đựng bao đau khổ như vậy, anh không đành lòng trách móc cô. Thậm chí đã có lúc anh còn hận bản thân, hận mình bất lực, nếu anh đủ mạnh mẽ, nếu anh có thể gánh vác mọi thứ cho cô thì cô đã không phải làm những chuyện này, bản tính của cô rất lương thiện.
Nhưng giờ anh có thể làm gì? Thậm chí anh còn không thể công khai đứng bên cạnh cô, quang minh chính đại bảo vệ cô.
Chuyện Arce, tuy rằng anh không hiểu, tuy rằng anh oán trách nhưng chưa từng nghĩ đến việc sẽ rời xa cô, Cố Trường Khanh là người con gái anh đã quyết định sẽ dùng cả đời còn lại để trân trọng, yêu thương, không thể vì cô làm một số việc anh không đồng ý mà vứt bỏ cô. Có lẽ về sau chờ anh mạnh mẽ rồi, chờ anh có thể che gió chắn mưa cho cô, cô sẽ lại trở về làm một thiên sứ đơn thuần, đáng yêu.
Nhưng… sao chuyện lại trở thành thế này…
Cốc cốc cốc! Tiếng gõ cửa vang lên.
Phùng Tước đứng trước cửa sổ quay đầu lại nhìn, nhìn về phía cửa, đã thấy Cố Trường Khanh đẩy cửa đi vào.
Cố Trường Khanh đi vào nhà trọ, xoay người đóng cửa lại, sau đó đi đến trước mặt Phùng Tước, tất cả quá trình đó, Phùng Tước vẫn nhìn cô.
– Anh Phùng Tước!
“Anh về đây, sẽ không quay lại nữa.”
Cố Trường Khanh lẳng lặng xóa tin nhắn, lại xóa cả số điện thoại của anh.
Mọi thứ đều đã trôi qua rồi.
Sau này coi như bình thản.
Triệu Chân Chân hỏi Khưu Uyển Di sau này có kế hoạch gì, Khưu Uyển Di nói:
– Arce tiêu tốn mất số tiền không nhỏ, chẳng những không làm được gì mà suýt nữa còn liên lụy cả dì vào! May mà hắn ta đã chết, bằng không giờ dì còn không biết nên làm gì nữa! Vạn nhất hắn ta ra tù, không biết sẽ có những rắc rối gì nữa! Cũng coi như em trai hắn tốt số, được người có tiền cứu giúp, đúng rồi, không phải là dì bảo cháu điều tra chuyện này sao, có tin gì chưa?
– Nghe nói là tình cũ của Arce, còn là đàn ông!
– Chậc chậc, thật kinh tởm! Thôi đi, những người này thân thế không sạch sẽ, hơi chút sai lầm sẽ thành đại họa. Người sạch sẽ thì ai lại đi làm những việc này! Hơn nữa qua việc này chắc chắn Cố Trường Khanh sẽ cảnh giác, con đường này không đi tiếp được! Tạm thời cứ như vậy, để sau rồi tính. Cháu theo dõi nó cẩn thận cho dì, có gì có thể lợi dụng thì báo lại ngay!
Triệu Chân Chân gật đầu lia lịa nhưng sao có thể chu đáo được? Cứ như vậy, mãi cho đến khi tốt nghiệp, bên cạnh Cố Trường Khanh không còn xuất hiện bất kì kẻ kì quái nào nữa.
Sau khi tốt nghiệp trung học, tuy thành tích học hành của cô không tốt nhưng dựa vào thành tích thi tennis trung học toàn quốc mà vào được đại học New York. Đại học New York tuy không thể bằng được trường danh tiếng thế giới như Princeton, Harvard nhưng ở nước Mỹ cũng là một trường không tệ.
Lúc nhận được giấy báo trúng tuyển, Cố Trường Khanh cố ý gọi điện thoại về báo tin vui, còn hỏi Khổng Khánh Tường:
– Cha, cha bảo con học ngành gì bây giờ?
Khổng Khánh Tường nói:
– Con thích học ngành gì thì học là được!
– Học chuyên ngành gì với con mà nói cũng đều mệt mỏi, con chỉ thích chơi tennis…
Cố Trường Khanh tỏ vẻ do dự, sau đó đột nhiên hỏi:
– Cha, Khổng Ngọc Phân học ngành gì?
Kiếp này, Khưu Uyển Di đưa cô ta sang Anh học, Khổng Ngọc Phân học hành không tệ, đỗ vào Cambridge.
– Đương nhiên là quản trị kinh doanh! Khổng Khánh Tường thuận miệng nói.
Cố Trường Khanh như giận dỗi, lập tức đáp:
– Vậy con cũng học quản trị kinh doanh, con sẽ không thua chị ta được!
– Hết quyển 2 –