Thiên Kim Trở Về

Chương 149 : Trở về

Ngày đăng: 11:35 30/04/20


Cuốn 3 Tranh dấu gay gắt



Trên chuyến bay từ Mỹ về Bắc Kinh, trong khoang hạng nhất có hai cô gái trẻ người Trung Quốc ngồi đó.



Trong đó có một người đang dựa vào ghế chợp mắt, tóc xõa bên vai, khuôn mặt trái xoan thanh tú, làn da trắng nõn, mịn màng, hơi nhíu mày, trong ánh mắt như có sự ưu sầu.



Người con gái bên cạnh làm tóc xoăn thời thượng, nhuộm màu vàng, mặt trang điểm đậm, trông vô cùng hiện đại, cả người từ trên xuống dưới đều là hàng hiệu. Cô ta cúi đầu, trên tay cầm quyển tạp chí mới, nhìn những món đồ xa xỉ trong đó, thỉnh thoảng lại tỏ vẻ thèm khát.



Lúc này, cô gái tóc đen ở bên mở to mắt, đôi mắt đen láy sáng ngời.



Cô gái thời thượng ngồi bên phát hiện cô đã tỉnh thì cười nói:



– Sao thế, không ngủ?



– Vừa nghĩ đến về nhà phải đối mặt với con mụ mẹ kế đáng ghét kia là không ngủ nổi rồi.



Cô gái tóc đen bĩu môi. Cô gái thời thượng cười cười:



– Trường Khanh, mẹ kế cậu đáng ghét vậy sao?



Cố Trường Khanh gật gật đầu, cô ngồi dậy nhìn người con gái kế bên, mắt mở lớn:



– Chân Chân, mình đã kể cho cậu nghe không ít chuyện về bà ta, chẳng lẽ cậu không thấy bà ta đáng ghét?



Triệu Chân Chân cười cười, từ chối cho ý kiến.



Cố Trường Khanh hừ lạnh một tiếng:



– Bà ta thì có xuất thân, lai lịch gì? Nếu không phải quyến rũ được cha mình thì giờ sao được sung sướng như vậy?



Cô nhìn Triệu Chân Chân:



– Cậu xem, có một số loại đàn bà may mắn ghê đó, chỉ cần tìm đúng người đàn ông thì lập tức được bay lên đầu cành làm phượng hoàng, cậu nghĩ mà xem, lúc trước bà ta là loại người gì, giờ sống thế nào? Cha mình cũng đâu phải cụ già 70 tuổi, lại còn tuấn tú nữa, cậu nói xem, sao lại có loại đàn bà tốt số như vậy?



Triệu Chân Chân nhớ lại từng nhìn thấy ảnh cha của Cố Trường Khanh, tuy rằng hơi lớn tuổi nhưng quả thật rất tuấn tú, rất có sức hút đàn ông, quan trọng hơn ông chính là tỷ phú thực sự. Cô ả nhớ lại xuất thân thấp kém của dì mình, giờ thì muốn gió được gió muốn mưa được mưa, sống như hoàng hậu, lòng vừa cảm khái vừa hâm mộ không thôi.



Sắc mặt của cô ả bị Cố Trường Khanh thấy rõ, Cố Trường Khanh cười lạnh, lúc học trung học, có lần Triệu Chân Chân vô tình nhìn thấy ảnh Khổng Ngọc Phân gửi tới, chỉ vào Khổng Khánh Tường mặc tây trang hàng hiệu, anh tuấn khí thế mà hỏi Cố Trường Khanh:



– Người này là ai?



Trong mắt là sự tán thưởng trắng trợn.


Mấy người hầu mặc áo trắng đi ra đón, Cố Trường Khanh nhìn nhìn, ngoài A Quế lúc trước đi theo Khưu Uyển Di thì cô không nhận ra một ai.



Đúng như dự kiến, làm thế này, sẽ không ai biết những chuyện xấu lúc trước của mẹ con Khưu Uyển Di nữa.



Đám người hầu nhìn cô chẳng mấy nồng nhiệt, thậm chí có thể nói là lãnh đạm.



Một người đón vali, một người pha trà, còn lại nên làm gì thì tiếp tục đi làm.



Triệu Chân Chân lén nhìn Cố Trường Khanh một cái đã thấy cô như đang rất phẫn nộ.



Lúc này, một giọng nói vang dội từ trên lầu truyền xuống:



– Nhị tiểu thư của chúng ta cuối cùng đã về rồi!



Trong giọng nói như mang ý cười nhưng cẩn thận nghe thì có thể nhận ra sự khinh miệt trong giọng nói.



Tim Triệu Chân Chân thắt lại, lặng lẽ lùi ra sau Cố Trường Khanh, cúi đầu lấy tóc che mặt như thể làm thế là sẽ che giấu được mình.



Cố Trường Khanh ưỡn thẳng lưng, lạnh lùng nhìn người đang đi xuống lầu.



Tóc dài búi cao, mặt trang điểm cẩn thận, đeo trang sức lộng lẫy, mặc váy hàng hiệu mới tinh. Bà ta nhìn Cố Trường Khanh, chậm rãi đi xuống lầu, vẻ mặt cười cười, nhìn trông có chút cao sang hơn trước…



Khưu Uyển Di!



Năm tháng không bỏ qua ai, giờ Khưu Uyển Di đã không còn là Khưu Uyển Di lúc trước… nhưng mắt thẩm mỹ cũng tiến bộ không ít. Cố Trường Khanh cười lạnh.



Khưu Uyển Di vốn đang cười cười nhưng đến khi nhìn thấy Triệu Chân Chân đứng sau Cố Trường Khanh thì nụ cười hơi cứng lại, nhưng ngay sau đó lại bình ổn trở lại.



Triệu Chân Chân có chút lo lắng liếc nhìn Khưu Uyển Di một cái.



Khưu Uyển Di đi xuống lầu, đi đến bên cạnh Cố Trường Khanh, cười cười nói:



– Trường Khanh, hoan nghênh cháu quay về!



Cố Trường Khanh nhìn bà ta, cười lạnh:



– Tôi về nhà mình, cần bà hoan nghênh sao? Mà nói lại, bà chẳng qua cũng chỉ là ở nhờ trong này mà thôi.



Nụ cười trên mặt Khưu Uyển Di biến mất, lòng thầm hận, bà ta biết, Cố Trường Khanh trở về không có gì tốt lành cả, vì sao nó không chết ở bên ngoài đi.



Cố Trường Khanh nhìn bà ta cười, đây là biệt thự họ Cố, là ông ngoại để lại cho cô, coi cô là người ngoài? Đúng là nực cười!