Thiên Kim Trở Về

Chương 159 : Phỏng vấn

Ngày đăng: 11:35 30/04/20


Phóng viên là một cô gái trẻ xinh đẹp, cô đi vào văn phòng của Khổng Khánh Tường, Khổng Khánh Tường nhiệt tình tiếp đãi, hai người chào hỏi rồi, nữ phóng viên cười nói:



– Khổng tiên sinh, tôi muốn mời ông làm khách mời cho chương trình của chúng tôi, không biết ý Khổng tiên sinh thế nào?



Đương nhiên là Khổng Khánh Tường luôn miệng đồng ý.



Nữ phóng viên kia còn nói:



– Vì tiết mục nên cần phải quay phim ở công ty và ở nhà của tiên sinh, không biết Khổng tiên sinh có ý kiến gì?



Khổng Khánh Tường cười nói:



– Đương nhiên sẽ phối hợp với mọi người.



Nữ phóng viên rất hài lòng, lại xã giao đôi câu với Khổng Khánh Tường rồi mới rời đi, lúc gần đi, Tống Trí Hào đưa cho cô một phong bì dày cộp, nữ phóng viên cười nhận lấy.



Mấy ngày sau đó, vì phối hợp với đài truyền hình nên Khổng Khánh Tường còn mời cả công ty vệ sinh đến dọn dẹp, không chỉ như thế còn bắt các nhân viên ăn mặc gọn gàng sạch sẽ, nữ còn phải trang điểm, ở nhà ở công ty đều gọn gàng ngăn nắp.



Đài truyền hình đến công ty quay chụp hai tiếng, tập trung nhất là văn phòng của Chủ tịch.



Ngày đến biệt thự họ Cố quay phim, toàn bộ mọi người đều phải tụ tập ở đại sảnh, Khổng Khánh Tường yêu cầu tất cả mọi người đều phải có mặt.



Đoàn làm phim quay chụp thư phòng, phòng ngủ của Khổng Khánh Tường và toàn bộ Cố gia rồi phỏng vấn tất cả các thành viên trong nhà, ngay cả Khổng Ngọc Long cũng không tha, lúc phỏng vấn Khưu Uyển Di thì bà ta ăn mặc sang trọng dẫn đoàn làm phim đi ngắm cảnh hậu hoa viên của nhà bọn họ.



– Hoa viên nhà tôi đều là tự tay tôi chăm sóc, sáng nào cũng tốn mất hai tiếng đó.



– Chồng tôi là người rất thức thời, hiểu chuyện, ông ấy chẳng những là thương nhân thành công mà còn là người chồng có trách nhiệm, hạnh phúc lớn nhất đời tôi chính là gả cho ông ấy, có thể chăm lo việc nhà để ông ấy toàn tâm toàn ý trong sự nghiệp.



– Mọi việc trang trí trong nhà đều là tự tay tôi chọn bởi vì từ nhỏ tôi đã mơ có được một gia đình ấm áp cho nên tôi cố hết sức mình để gây dựng nó.



– Có bao giờ nghĩ đến có ngày rời khỏi đây? Không, đương nhiên là không, đây là nhà của tôi, rời khỏi đây thì tôi sống thế nào, tôi sẽ không bao giờ rời khỏi nhà mình.



Từ đầu đến cuối Khưu Uyển Di vẫn luôn duy trì nụ cười dịu dàng, hiền lành.



Lúc phóng viên phóng vấn Khổng Ngọc Phân và Khổng Ngọc Long thì hỏi Khổng Ngọc Long:



– Những người trong nhà em thích nhất là ai?



Khổng Ngọc Long trả lời:



– Em yêu nhất là cha, mẹ và chị, ghét nhất là người xấu!




Phóng viên lại hỏi:



– Cô có biết chuyện công ty sắp đổi tên không?



– Biết!



– Cô có cảm nghĩ gì?



Sắc mặt Cố Trường Khanh hơi trầm xuống:



– Tôi có hơi buồn bởi vì Cố thị sắp thành quá khứ, qua vài năm nữa, mọi người sẽ không còn nhớ đến ông ngoại tôi nữa.



– Có thể kể cho chúng tôi nghe về chuyện ông ngoại của cô sao?



Vẻ mặt Cố Trường Khanh lại sáng lên:



– Đương nhiên, ông ngoại tôi là người rất giỏi, Cố thị là một tay ông gây dựng nên với hai bàn tay trắng, ban đầu làm ăn thành công rồi dần dần mới gây dựng Cố thị. Để tôi kể cho mọi người một vụ làm ăn lớn của ông ngoại nhé, lúc ấy ông ngoại tôi phải trải qua thời gian đàm phán dài mới có thể chuyển máy bay Liên Xô về Trung Quốc khiến ngành công nghiệp Trung Quốc thêm phát triển. Việc đàm phán thành công, tất cả mọi người đều vui mừng, đó là sự kiện lớn nhất trên thương trường thời bấy giờ. Ngoài ra còn có rất nhiều chuyện khác nữa, hôm nay cũng không có thời gian để kể hết được.



– Nếu cô không muốn Cố thị đổi tên thì sao không phản đối.



Cố Trường Khanh cúi đầu không nói gì nhưng mọi thứ đều đã bộc lộ rõ qua sự im lặng ấy.



Sau đó, hình ảnh lại đổi, MC hỏi Khổng Khánh Tường:



– Xin hỏi ông có suy nghĩ gì về tiên sinh Cố Kiến Quốc?



Khổng Khánh Tường chỉ thản nhiên đáp:



– Tiên sinh Cố Kiến Quốc là người tôi tôn trọng.



Sắc mặt không vui.



Bên kia, Khổng Khánh Tường nhìn tivi, giận đến xanh mặt, trong cơn phẫn nộ ném điều khiển trong tay đi, bốp một tiếng, chiếc điều khiển vỡ tan tành.



– Sao có thể như vậy, đoạn phim đài truyền hình gửi qua không có đoạn này.



Mà bên kia, Cố Trường Khanh cười nói với bọn Lý Giai:



– Đây mới chỉ là bắt đầu, trò hay còn ở phía sau cơ.