Thiên Kim Trở Về

Chương 164 : Bốn người

Ngày đăng: 11:35 30/04/20


Hoàng Thao hẹn ở một hội quán rất sang trọng, thực ra nhà cả hai đều có sân tennis chỉ là chơi ở nhà thì không có không khí, người trẻ tuổi đều thích ra ngoài chơi hơn.



Cố Trường Khanh đến trước Khổng Ngọc Phân.



Đến nơi, thay đồ xong mới ra sân tennis lại phát hiện Hoàng Thao đã ở đó. Anh ngồi ở quán café lộ thiên bên cạnh sân tennis, thần sắc nhàn nhã đang uống café, nhìn thấy Cố Trường Khanh thì vội đứng lên, nhìn cô cười chào hỏi:



– Vừa rồi tôi còn đang nghĩ lúc cô mặc đồ tennis trông như thế nào…



Anh ta nhìn Cố Trường Khanh từ trên xuống dưới một lượt rồi huýt sáo:



– Không khác với tưởng tượng của tôi là mấy.



Nói xong lại kéo ghế ở bên ra, vươn tay mời thật tao nhã, cười nói:



– Giờ mọi người còn chưa tới đủ, tạm ngồi xuống uống ly café đi!



Cố Trường Khanh vòng qua ghế anh đã kéo, ngồi đối diện Hoàng Thao, đặt vợt tennis trên bàn.



Hoàng Thao hơi nhướng mày cười khẽ, không hề để ý. Anh kéo ghế bên cạnh rồi ngồi xuống, vẫn là ngồi cạnh Cố Trường Khanh, Cố Trường Khanh giận dữ nhìn anh ta một cái.



Hoàng Thao nhìn cô, hôm nay cô buộc tóc cao, đội mũ chơi tennis, mặc áo hồng váy trắng, không phải là váy công sở nghiêm túc như bình thường, trông hoạt bát, đáng yêu vô cùng.



Nhìn nhìn, bất giác anh lại mỉm cười.



Cố Trường Khanh bị ánh mắt nóng rát của anh nhìn mà mất tự nhiên, quay đầu qua trừng mắt nhìn lại, ai ngờ hoàn toàn vô tác dụng, anh vẫn nhìn cô, nụ cười càng sâu, dưới ánh mặt trời, nụ cười này có chút chói mắt.



Cố Trường Khanh quay mặt đi.



Lúc này nhân viên phục vụ mang menu đến cho Cố Trường Khanh chọn.



Cố Trường Khanh chọn café thêm đường, vừa quấy vừa thử dò hỏi:



– Anh và Khổng Ngọc Phân có quan hệ gì?



– Thế nào, cô hiếu kỳ?



Hoàng Thao hơi nghiêng đầu nhìn qua chỗ khác.




Khưu Vỹ vừa nói vừa bày đủ trò để chọc cười cô. Cuối cùng Cố Trường Khanh đã hiểu vì sao anh ta có thể giữ quan hệ tốt với các đồng nghiệp nữ khắp công ty.



Bởi vì người này bề ngoài đủ tuấn tú, da mặt đủ dày, nội tâm đủ vô sỉ!



Cố Trường Khanh không nhịn được nói:



– Nếu cô của anh ở bên cạnh nghe được câu này thì không biết có tát anh vài cái không.



– Tát tôi mười cái cũng không sao, chỉ cần Cố tiểu thư đừng vì thế mà không để ý đến tôi. Nói thật, tuy rằng Cố tiểu thư không có ấn tượng tốt với tôi nhưng Cố tiểu thư để lại cho tôi ấn tượng sâu đậm khó có thể quên!



Anh ta nháy mắt, nửa đùa nửa thật.



Cuối cùng Cố Trường Khanh cũng phì cười.



Khưu Vỹ vui mừng, được nước lấn tới:



– Được rồi, nếu Cố tiểu thư đã cười thì sau này không được mặc kệ tôi nữa đâu đấy!



Hoàng Thao ngồi đối diện đột nhiên đứng lên:



– Ngồi cũng lâu rồi, chơi bóng thôi!



Nói xong cầm vợt tennis bước ra sân bóng,



Khổng Ngọc Phân vội cầm vợt của mình đuổi theo, Khưu Vỹ cầm vợt giúp Cố Trường Khanh, Cố Trường Khanh:



– Tôi tự làm được rồi.



Khưu Vỹ cười cười, đôi mắt hoa đào lấp lánh dưới ánh mặt trời:



– Có thể giúp cho Cố tiểu thư chút việc nhỏ chính là vinh hạnh của tôi.



Nói xong bước lên trước.



Cố Trường Khanh khẽ cười, nếu Khưu Vỹ không phải là cháu của Khưu Uyển Di thì cũng không quá đáng ghét.