Thiên Kim Trở Về

Chương 165 : Tách ra

Ngày đăng: 11:35 30/04/20


Trên sân, Khổng Ngọc Phân vẫn đi theo Hoàng Thao, thấy Cố Trường Khanh và Khưu Vỹ đến thì cười nói:



– Nếu đánh đôi thì quan trọng là hai bên cân bằng, Trường Khanh và anh Hoàng Thao đều là cao thủ, em và anh họ lại không thành thạo lắm nên em và anh Hoàng Thao cùng một bên, Trường Khanh và anh họ một bên…



Nói xong, cô nàng nhìn Hoàng Thao cười nói:



– Anh nói có được không?



Đương nhiên Hoàng Thao sẽ không phản đối đề nghị của một cô gái, cười thoải mái rồi hai bên cùng chia ra.



Bên này, Khưu Vỹ nói với Cố Trường Khanh:



– Cố tiểu thư, hợp tác vui vẻ.



Cố Trường Khanh cười thản nhiên.



Hai bên đấu võ.



Trong bốn người, thực lực của Khổng Ngọc Phân là kém nhất, Khưu Vỹ khá hơn chút, kỹ thuật của Hoàng Thao không tệ. Bên đối thủ, một người là người cô ghét, một người là người cô hận, đương nhiên sẽ không nể nang, giết cho hai người đỡ trái hở phải, nhất là Khổng Ngọc Phân bị Cố Trường Khanh đánh cho tơi tả, mệt mỏi, người ướt đẫm mồ hôi, thở cũng không thở nổi, mất hết hình tượng, hầu như là thua trắng trên tay cô, không ngóc nổi đầu lên trước mặt Hoàng Thao.



Cũng may, ưu điểm lớn nhất của Hoàng Thao chính là bề ngoài rất phong độ, cho dù xuống thế hạ phong thì vẫn cười nói vui vẻ.



Nhưng Khổng Ngọc Phân vốn không có được sự độ lượng như vậy, lúc này cô nàng hận không thể nhào tới cắn chết Cố Trường Khanh, đáng tiếc khả năng không bằng người thì trách ai được đây?



Lúc này, Cố Trường Khanh lại đánh bóng qua, Khổng Ngọc Phân ra sức đỡ lấy nhưng lại bị trượt chân ngã xuống, hơn nữa còn tiếp đất với tư thế cực kì chướng mắt, cô nàng vội lồm cồm bò dậy, nhìn Hoàng Thao tươi cười ở bên thì hận không thể đào lỗ chui vào, trong lúc xấu hổ thì ném vợt đi, lớn tiếng nói:



– Không chơi nữa, nghỉ chơi một lát!



Nói xong chạy về chỗ nghỉ, những người khác cũng chỉ đành dừng lại, cùng nhau đi qua đó.



Chỗ nghỉ đặt hai chiếc ô lớn, bên dưới là bàn màu trắng, bốn người ngồi xuống rồi chọn đồ uống.



Cố Trường Khanh cười nhìn Khổng Ngọc Phân nói:



– Ngọc Phân, chị không sao chứ, ngại quá, một khi vào sân bóng thì tôi không thể nương tay được!



Khổng Ngọc Phân bực bội nói:



– Ai cần cô nương tay!



Bên kia, Khưu Vỹ bị vẻ hiên ngang khi nãy của Cố Trường Khanh mê hoặc, nhất thời hôn mê, nói:



– Ngọc Phân, nếu Cố tiểu thư không nương tay thì đúng là em không phải là đối thủ của cô ấy đâu.



Khổng Ngọc Phân giận tái mặt, lén đạp Khưu Vỹ một cái ở dưới bàn, lòng mắng thầm cái loại chân ngoài dài hơn chân trong!



Khưu Vỹ đau tái mặt nhưng cũng chỉ có thể nhịn lại.



– Để tôi nói một câu công bằng đi, Cố tiểu thư là dân chuyên nghiệp Khổng tiểu thư chỉ là nghiệp dư, dù không đấu lại thì cũng là bình thường. Mọi người cùng chơi thôi, thắng thua đâu có quan trọng.



Lúc nói đến đây, Hoàng Thao nhìn qua Cố Trường Khanh.



Khổng Ngọc Phân vui vẻ, đang định nói đôi câu cảm ơn thì lại nghe Hoàng Thao nói tiếp:



– Nhưng Cố tiểu thư chơi tennis rất giỏi, Cố tiểu thư trên sân bóng và Cố tiểu thư thường ngày hoàn toàn khác hẳn nhau.



Nghe đến câu này, mặt Khổng Ngọc Phân lại xị xuống. Cô quay đầu nhìn qua Hoàng Thao một cái, thấy anh đang nhìn Cố Trường Khanh bằng ánh mắt tán thưởng thì lòng càng thêm tức giận, thầm tự trách hẹn chơi tennis đúng là thất sách!



Nhưng cũng may, cô ta vẫn còn chiêu sau, hôm nay cô ta tuyệt đối sẽ không để Cố Trường Khanh phá hoại cuộc hẹn của mình!



Cô ta đứng dậy đi về phía toilet, vừa đi qua khúc rẽ thì thấy một người phục vụ bưng bốn ly đồ uống, nhìn thì có vẻ như là đến bàn bọn họ.



Cô ta đảo mắt, đi tới, lúc đi ngang qua thì làm bộ không cẩn thận đụng vào một ly đồ uống.



Phục vụ a một tiếng.



– Ngại quá! Tôi sẽ chịu trách nhiệm!



Khổng Ngọc Phân vội nói xin lỗi, cô ta nhìn nhìn lại nói:



– Đây hình như là đồ của chúng tôi đúng không?



Phục vụ nói:



– Không sai, tiểu thư, đây là cho sân bóng số ba.



Vừa rồi là cô đưa menu lên nên nhận ra Khổng Ngọc Phân xinh đẹp.



– Không sao, tiểu thư, tôi đi đổi lại là được.



Nói xong bưng khay quay lại.




– Cô cứ đi đi, tôi trông chừng giúp cô, sẽ không có ai biết đâu.



Triệu Chân Chân cầm khay trà hoa lặng lẽ đến gần thư phòng, thấy xung quanh không có ai để ý thì lặng lẽ gõ gõ cửa.



– Vào đi!



Triệu Chân Chân đẩy cửa đi vào.



Bên trong, Khổng Khánh Tường đang ngồi xem báo, thấy cô ta vào thì không khỏi thả tờ báo xuống. Ông ta nhìn cô cười:



– Chân Chân, có chuyện gì sao?



Triệu Chân Chân một tay bưng ấm trà một tay cầm hai chén trà nhỏ, mỉm cười uốn éo đi đến bên cạnh ông ta.



Cô nhẹ nhàng đặt ấm trà lên bàn rồi rót trà vào, đồng thời dịu dàng nói:



– Khổng tiên sinh, thời tiết nóng bức dễ bị nóng trong người, tôi đặc biệt pha một chung trà thanh nhiệt cho tiên sinh đây.



Nói xong yểu điệu liếc nhìn ông ta một cái.



– Chân Chân thật cẩn thận.



Khổng Khánh Tường nắm tay cô.



Triệu Chân Chân cười rút ra, sau đó đưa một ly trà cho Khổng Khánh Tường:



– Tiên sinh, uống trà đi!



Bản thân cũng cầm ly trà còn lại nhẹ nhàng uống một ngụm, nước trà thấm ướt môi Triệu Chân Chân, cô nàng vươn lưỡi nhẹ liếm liếm môi.



Suốt quá trình, cô ta đều nhìn Khổng Khánh Tường bằng ánh mắt mị hoặc.



Dù sao Khổng Khánh Tường cũng là đàn ông, bây giờ ông ta vẫn có dục vọng rất lớn, chỉ là Khưu Uyển Di bây giờ đã không còn được như trước, tuy bên cạnh ông ta cũng có không ít phụ nữ nhưng phụ nữ mà, ai lại chê ít. Chỉ cần có thể khiến ông ta vui vẻ là được.



Giờ Triệu Chân Chân lại có chút thú vị như vậy, tuy dung mạo không quá xinh đẹp nhưng lại rất quyến rũ, rất giống Khưu Uyển Di khi còn trẻ. Rốt cuộc cũng là người có quan hệ huyết thống với nhau, không biết cháu gái có giống dì không?



Đương nhiên ông ta biết thân phận thật của Triệu Chân Chân, năm đó Khưu Uyển Di phái cô đến bên Cố Trường Khanh cũng đâu có giấu ông ta.



Khổng Khánh Tường nhìn Triệu Chân Chân, trong đầu nghĩ đến quan hệ giữa cô ta và Khưu Uyển Di, càng cảm thấy kích thích, bụng dưới như lửa đốt.



Ông ta ném chén trà trong tay đi, vươn tay kéo Triệu Chân Chân vào lòng.



Triệu Chân Chân hờn dỗi một tiếng, tay đặt trong ngực ông ta, dục cầm cố túng:



– Khổng tiên sinh… đừng mà…



Khổng Khánh Tường một tay ôm cô ta, một tay sờ vào trong váy Triệu Chân Chân, sờ dọc theo bắp đùi của cô nàng cho đến nơi sâu thẳm kia… Triệu Chân Chân không chịu nổi khiêu khích, ôm lấy Khổng Khánh Tường yêu kiều rên rỉ, mặt ửng hồng.



Khổng Khánh Tường thở dốc, ông ta cúi đầu khẽ cắn vào tai cô, thấp giọng nói:



– Thực sự không muốn? Cơ thể em còn thành thật hơn miệng em nhiều, bên dưới đã cỏ dại lan tràn rồi đây…



Nói xong ngón tay nhẹ nhàng kích thích khiến Triệu Chân Chân run lên, rên rỉ không ngừng.



– Có muốn không? Có muốn không?



Khổng Khánh Tường tiếp tục đùa cô ta, bản thân cũng càng lúc càng nóng.



Triệu Chân Chân ngẩng đầu, hai má như lửa, mắt lại như nước, quyến rũ vô cùng.



Cô ta ôm cổ Khổng Khánh Tường, nhẹ nhàng nói:



– Khổng Khánh Tường, thực ra từ lần đầu gặp nhau, em đã muốn ông rồi!



Những lời này khiến người đàn ông nào cũng hưng phấn.



– Thật sao? Tôi lớn hơn em nhiều như vậy…



Khổng Khánh Tường nhíu mày.



– Nhưng sự quyến rũ của ông còn hơn bất kì những chàng trai trẻ nào khác…



Nói xong Triệu Chân Chân vội vã hôn Khổng Khánh Tường.



Giao chiến kịch liệt, cuối cùng Khổng Khánh Tường không nhịn được, đặt Triệu Chân Chân xuống bàn học, hai tay cầm cổ áo của cô nàng rồi kéo mạnh xuống, hai bầu ngực trắng tròn và cực lớn nhảy ra.



Cô nàng đã vô cùng mẫn cảm, hai bông hoa nhỏ đỏ sẫm dần cứng lên trong cái nhìn của Khổng Khánh Tường, sáng bóng mê hồn. Khổng Khánh Tường thấp giọng tán thưởng một tiếng rồi cúi đầu hôn lên một bên ngực, đồng thời cởi quần, nhét vào giữa bắp đùi cô nàng.



Triệu Chân Chân chỉ cảm thấy vô cùng sung sướng, ôm chặt ông ta, rên rỉ không ngừng…