Thiên Kim Trở Về
Chương 167 : Có cần không?
Ngày đăng: 11:35 30/04/20
Cố Trường Khanh quay đầu lại, thấy cách đó không xa có một người con trai cao lớn tuấn tú đang đi về phía cô.
Âu phục đen vây lấy dáng người như người mẫu, làn da nâu đồng, khuôn mặt anh tuấn, rất phong độ, cao nhã.
Chính là Hoàng Thao.
Tốt xấu gì Hoàng Thao cũng là cổ đông của công ty, ở đây, Cố Trường Khanh đương nhiên không thể làm anh ta mất mặt. Cô gật đầu với Hoàng Thao xem như chào hỏi rồi xoay người rời đi.
Hoàng Thao bước lên ngăn cản đường đi của cô:
– Cô sợ tôi như vậy, vừa thấy tôi là đã định đi?
– Tôi bận nhiều chuyện, thứ không thể đón tiếp.
Cố Trường Khanh lạnh lùng đáp.
Hoàng Thao cười nói:
– Xem ra tôi xuất hiện không đúng lúc, bao nhiêu lửa giận của cô đều trút hết lên đầu tôi.
Cố Trường Khanh nhìn anh ta một cái, cũng hiểu cơn giận của mình rất vô lý.
Hoàng Thao khoanh tay trước ngực, nhìn về phòng lưu trữ tài liệu:
– Thế nào, đến đây tìm tài liệu làm kế hoạch?
Anh lại quay đầu nhìn cô, cười cười:
– Xem ra cũng không thuận lợi, cô không lấy được thứ cô muốn, có người lợi dụng chức quyền đè ép cô?
Cố Trường Khanh tức giận nói:
– Anh muốn tôi khen anh thông minh sao?
Nói xong xoay người bước đi, cảm thấy nói chuyện với Hoàng Thao đúng là lãng phí thời gian.
Hoàng Thao đuổi theo, đi đến bên cạnh cô:
– Cô muốn tài liệu gì? Giờ tính sao đây?
– Sao hôm nay anh rảnh vậy, công ty của mình không lo, chạy đến đây làm gì.
Cố Trường Khanh đến thang máy, ấn nút.
Hoàng Thao đi theo cô:
Cố Trường Khanh nhíu mày:
– Thế thì thôi, tóm lại vẫn cảm ơn anh.
Nói xong xoay người bỏ đi.
Thấy cô thoải mái bỏ đi như vậy, Hoàng Thao lại càng không thoải mái, không nhịn được buột miệng:
– Vậy cuối tuần này đi!
Cố Trường Khanh quay đầu lại nhìn anh ta.
– Cảm thấy cứ thế bỏ qua cho cô thì quá lợi cho cô rồi!
Anh mỉm cười như thể đó là chuyện đương nhiên.
Miệng Cố Trường Khanh giật giật không biết nên nói gì.
Có tập tài liệu này, kế hoạch tiếp theo của Cố Trường Khanh thuận lợi hơn nhiều. Có đôi khi cô sẽ đến chỗ Lý Giai làm, Lý Giai cũng có thể giúp cô một số việc.
Lý Giai nhìn bản kế hoạch của cô thì líu lưỡi:
– Thanh tra thấy bản kế hoạch này của em chỉ sợ rớt mắt luôn thôi!
Cố Trường Khanh cười nói:
– Thực ra cũng không đến mức như vậy, có một số phương pháp là em đã nghĩ từ trước, lúc ở Mỹ từng thử qua.
– Nhưng với bọn họ mà nói, sợ là khó có thể tưởng tượng được… ngay cả như vậy cũng rất khó…
Lý Giai sợ hãi than.
Sau đó lại hưng phấn:
– Lần này nhất định có thể làm cho Khổng Ngọc Phân thua te tua, thích quá!
Cố Trường Khanh nói:
– Nhưng em nghĩ Khổng Ngọc Phân cũng sẽ dốc hết sức. Nhưng mặc kệ là thế nào… em nhất định sẽ thắng.
Cô mỉm cười tự tin.
Thời gian cứ thế trôi qua, Cố Trường Khanh dần phát hiện một chuyện, trong công ty, bàn làm việc và máy tính của mình thường có dấu vết bị động chạm, đương nhiên cô biết là đã xảy ra chuyện gì, may mà cô không làm kế hoạch ở công ty, cũng không mang đến công ty nên không ai biết nội dung bản kế hoạch của cô hết.
Có lẽ động tác của cô quá bí ẩn nên khiến không ít kẻ phải bất an, tối hôm nay, quân địch phái gián điệp đến đây dò la tin tức.