Thiên Kim Trở Về
Chương 168 : Cạnh tranh
Ngày đăng: 11:35 30/04/20
Gián điệp đương nhiên là Triệu Chân Chân.
Tối hôm đó, cô ta đi vào phòng Cố Trường Khanh, làm bộ như quan tâm hỏi:
– Trường Khanh, kế hoạch của cậu làm đến đâu rồi? Có chỗ nào cần mình giúp không?
Cố Trường Khanh biết bọn Khưu Uyển Di quyết sẽ không bỏ phí quân cờ này, cô lấy trên bàn ra một phần đã làm được nửa cho Triệu Chân Chân:
– Cậu xem giúp mình xem làm được chưa, mình chẳng tin ai cả nhưng cậu là bạn mình, là người mình tin tưởng nhất, đương nhiên sẽ không lừa cậu.
Triệu Chân Chân không ngờ lại thuận lợi như vậy, có thể thấy là Cố Trường Khanh thực sự tin tưởng mình. Cô nàng đón lấy bản kế hoạch, nhìn qua, cả một đống số liệu và thuật ngữ chuyên ngành, còn chưa bình tâm lại thì lại nghe Cố Trường Khanh nói:
– Cậu xem rồi cũng không được để ai biết, nếu Khổng Ngọc Phân hỏi cậu thì cậu cũng không được nói, lần này mình mà thua thì sẽ phải rời khỏi Cố thị, Khưu Uyển Di kia không biết sẽ đắc ý thế nào nữa.
Triệu Chân Chân thoáng chột dạ, nghĩ thầm, cũng đúng. Nói cho dì nghe thì mình có được lợi gì? Cố Trường Khanh mất thế thì sau này mình phải dựa vào ai?
Nghĩ vậy, Triệu Chân Chân giao bản kế hoạch lại cho cô, áy náy nói:
– Trường Khanh, cái này không phải là sở trường của mình, xem ra mình không giúp được cậu rồi, cậu cố lên, mình tin vào cậu.
Cố Trường Khanh đón lấy bản kế hoạch rồi mỉm cười:
– Không sao, có sự động viên của cậu, mình sẽ càng cố gắng.
– Mình không quấy rầy cậu nữa, mình ra ngoài trước.
Triệu Chân Chân về lại bị Khưu Uyển Di gọi qua, Triệu Chân Chân chỉ nói với Khưu Uyển Di rằng:
– Cô ấy không chịu để lộ chút tin tức gì.
Khổng Ngọc Phân ngồi bên khó chịu:
– Có thể thấy là chị vẫn chưa được nó tin tưởng, thật không hiểu mấy năm qua chị đã làm được gì, tốn bao nhiêu tiền của mẹ con tôi!
Khưu Uyển Di cũng dài mặt.
Triệu Chân Chân nén giận thầm nghĩ, sẽ có ngày tao cưỡi lên đầu chúng mày.
Rất nhanh đã đến cuối tuần.
Lần hẹn trước bị Cố Trường Khanh xen vào, điều này khiến Khổng Ngọc Phân rất tức giận, nam nữ dù sao cũng phải gặp mặt, tiếp xúc nhiều thì mới có thể nảy sinh tình cảm nhưng Hoàng Thao rất ít khi đến công ty, mình và Hoàng Thao lại không có công việc liên quan đến nhau, hơn nữa căn bản Hoàng Thao cũng không hẹn cô nên hai người không có cơ hội gặp mặt.
Với Hoàng Thao, Khổng Ngọc Phân đã định chắc, những người theo đuổi cô ta đều là play boy, những người tài giỏi tuấn tú thì lại không để ý đến cô nàng. Khó khăn lắm mới có được người đàn ông chất lượng tốt như vậy xuất hiện ở bên cạnh, không chê bai mình, không nghĩ cách giữ cho chặt thì đúng là ngu ngốc. Anh không chủ động thì cô nàng chủ động cũng được.
Buổi tối thứ sáu cô gọi điện thoại cho Hoàng Thao:
– Anh à, lần trước là em làm hỏng cuộc vui, cũng làm mất nhã hứng của anh, em rất áy náy, vậy đi, tối thứ bảy này em mời anh ăn cơm, coi như xin lỗi có được không?
Trong điện thoại, giọng nói của Hoàng Thao trầm thấp và đầy sức hút khiến cô ta ngứa ngáy:
– Phó giám đốc Khổng à, lần trước bị thương đã khá hơn chưa?
– Đã khỏi rồi, cảm ơn anh quan tâm, vậy tối mai…
Khổng Ngọc Phân nhìn vé xem phim trong tay, lòng sung sướng nghĩ ăn bữa tối dưới ánh nến rồi lại ra ngoài xem phim, vậy không phải là có cơ hội ở bên nhau rồi sao?
Trong điện thoại, Hoàng Thao cười xin lỗi:
– Ngại quá, đêm mai tôi có hẹn mất rồi…
– Có hẹn?
Giọng nói của Khổng Ngọc Phân bỗng trở nên sắc lạnh nhưng cũng ý thức được ngay sự thất thố của mình, vội vàng khống chế bản thân, hẹn hò cuối tuần…
– Anh hẹn bạn gái sao?
Khổng Ngọc Phân thăm dò.
Hoàng Thao khẽ cười:
– Tôi nào có bạn gái. Thực ra người đó cô cũng biết mà, chính là Cố tiểu thư, tôi giúp cô ấy chút việc nên cô ấy mời tôi ăn cơm.
Cố Trường Khanh!
– Chào mọi người, giờ mọi người đang nhìn là tình hình tiêu thụ nhà đất ở Bắc Kinh năm 2008, trải qua cuộc khủng hoảng tài chính nên giá nhà đất năm vừa rồi có hơi sụt giảm khiến mọi người không có niềm tin vào bất động sản. Nhưng sau khi hàng loạt chính sách cứu trợ của chính phủ được thực hiện thì tình hình dần ổn định lại, điều này cũng gây dựng được niềm tin cho người dân và giới đầu tư, có thể thấy qua số liệu tiêu thụ nửa đầu năm nay….
Trên màn hình là hàng loạt các số liệu.
Khổng Ngọc Phân đi đến trước màn hình, ánh sáng chiếu lên người cô ta khiến cô ta còn hấp dẫn ánh nhìn của mọi người hơn số liệu kia nhiều.
Khổng Ngọc Phân hưởng thụ những ánh mắt này.
– Quý đầu tiên của năm 2009, bất động sản chưa có nhiều biến động, còn chưa hoàn toàn thoát khỏi không khí u ám của năm trước nhưng từ đó đến giờ, hiệu quả của các chính sách dần hiện rõ, thị trường đang nóng dần lên, lượng người mua tăng vọt rồi bắt đầu khởi sắc lên, thị trường đã chuyển biến rất rõ rệt.
Khổng Ngọc Phân quay đầu nhìn mọi người:
– Mọi người có thể nhìn những số liệu ở đây, bất động sản sẽ có tương lai rất tốt, mang đến lợi nhuận khó có thể tưởng tượng cho công ty chúng ta, cho nên tôi đề nghị, mấy năm tới, công ty nên tập trung đầu tư tài chính vào bất động sản, nhân lúc ngọn lửa này còn chưa tắt thì hãy đẩy công ty lên một tầm cao mới.
Nói xong, Khổng Ngọc Phân lại liệt kê ra một loạt các kế hoạch, toàn bộ đều là tập trung đầu tư vào ngành bất động sảnh, tương lai 3 đến 5 năm tới của công ty gần như là gắn chặt vào bất động sản.
Nhưng số liệu lợi nhuận Khổng Ngọc Phân phân tích có vẻ rất khiến mọi người hứng thú, kế hoạch của Khổng Ngọc Phân có lý, to gan mà vẫn rất thuyết phục. Có thể thấy cô nàng cũng thực sự chú tâm làm bản báo cáo này.
Phát biểu xong, Khổng Ngọc Phân nhận được tràng pháo tay nhiệt liệt của mọi người.
Khổng Ngọc Phân đứng trên sân khấu, vô cùng đắc ý, ánh mắt bắn thẳng về phía Cố Trường Khanh, tràn ngập khiêu khích.
Cô ta cúi đầu chào mọi người, đi xuống sân khấu, sau đó đến lượt Cố Trường Khanh bước lên.
Cố Trường Khanh cầm tài liệu đã chuẩn bị sẵn bước lên, lúc đi qua Hoàng Thao dường như nghe thấy anh khẽ nói:
– Cố lên!
Cố Trường Khanh nhìn về phía anh lại không thấy anh tỏ vẻ gì khác lạ.
Cố Trường Khanh đi lên sân khấu, chuẩn bị tốt power point của mình rồi mới lên bục. Tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cô, khinh thường, tò mò, chờ mong. Tim cô bất giác đập nhanh hơn, sau đó cô thấy Từ Khôn đang mỉm cười cổ vũ.
Cô cũng mỉm cười, đồng thời tự bình ổn cảm xúc của chính mình.
Không thể lo lắng, nhất định phải bình tĩnh, bình tĩnh, thành bại chỉ trong lúc này mà thôi.
Trên bục, cô trông thật trấn định, thong dong khiến cho Khổng Khánh Tường và những người xung quanh đều rất bất ngờ, nhất là Khổng Khánh Tường, bỗng nhiên ông ta cảm thấy con gái mình thật xa lạ, lòng ông ta dâng lên cảm giác bất an. Những người khác đều dùng ánh mắt tò mò để nhìn cô, Cố Trường Khanh bất tài là điều mọi người đều biết, bọn họ đều rất tò mò, cô gái như vậy sẽ làm được bản kế hoạch thế nào?
Còn Khổng Ngọc Phân vẫn không coi cô ra gì, vốn thực lực không có, thời gian thì ít, tài liệu không đủ thì có thể làm ra được bản kế hoạch gì chứ, trừ phi mặt trời mọc đằng tây.
Hoàng Thao chỉ lẳng lặng nhìn cô, hôm nay cô mặc bộ váy đen, tóc vẫn xõa dài bên vai như mọi ngày trông rất trầm ổn. Anh nhìn ra được cô có chút lo lắng nhưng cô rất cố gắng khống chế mình.
Đừng sợ, Trường Khanh, em đã cố gắng như vậy, nhất định sẽ làm được. Anh tự nhủ trong lòng.
Tất cả mọi người, ngoài Từ Khôn thì cũng chỉ có Hoàng Thao là có niềm tin vào cô.
Trên màn hình là bảng số liệu gần giống của Khổng Ngọc Phân, Khổng Ngọc Phân cười lạnh, cũng là bất động sản? Cho dù Cố Trường Khanh làm tốt thì mọi người khó tránh khỏi cảm tính với ấn tượng ban đầu, cuối cùng vẫn là cô thắng.
Bên dưới một số người đang chờ mong nhìn thấy đó thì có chút thất vọng.
– Mọi người đang nhìn chính là số liệu về bất động sản, kết hoạch của tôi cũng có liên quan đến mảng bất động sản…
Nghe đến đó, nụ cười lạnh của Khổng Ngọc Phân càng sâu, mọi người cũng càng thất vọng.
– Nhưng mà…
Cố Trường Khanh dừng lại, mỉm cười rồi nhấn giọng:
– Quan điểm của tôi hoàn toàn khác với phó giám đốc Khổng, tôi cảm thấy nếu công ty tiếp tục đầu tư lớn vào bất động sản thì sẽ hạn chế sự phát triển của công ty, thậm chí sẽ mang đến nguy cơ cho công ty.
Mọi người đều ồ lên, bắt đầu châu đầu ghé tai, năm nay bất động sản đang nóng, mọi người đầu tư vào đó đều cười tươi như hoa nở, không biết bao người vì đầu tư vào nhà đất mà giàu lên nhanh chóng. Bởi vì luật pháp bất đồng nên bất động sản ở Trung Quốc khác với một số quốc gia tư bản, cho dù năm ngoái có chút khủng hoảng nhưng cũng không có tổn thất gì quá lớn, lời này của Cố Trường Khanh hoàn toàn không có sức thuyết phục.
Khổng Ngọc Phân biến sắc nghĩ thầm, đây là muốn dùng cô để làm bàn đạp? Há có thể để Cố Trường Khanh toại nguyện?
Cô ta lên tiếng:
– Cô nói lời này là có căn cứ gì?
Cố Trường Khanh nhìn cô ta cười, bình tĩnh nói:
– Phó giám đốc Khổng đừng vội, đương nhiên tôi có lý do của mình, về phần có hợp lý không thì sẽ để mọi người ở đây quyết định.