Thiên Kim Trở Về

Chương 173 : Quả đắng

Ngày đăng: 11:35 30/04/20


Bên kia, Khưu Uyển Di đi theo Khổng Khánh Tường vào phòng, Khổng Khánh Tường cởi áo khoác rồi vứt mạnh xuống giường, mặt lạnh tanh. Khưu Uyển Di đi qua cầm áo khoác treo lên, xoay người thấy gương mặt lạnh lùng của ông ta thì lòng vô cùng tủi hận.



Bà ta bưng mặt ngồi xuống giường, nhỏ giọng nói:



– Khánh Tường, sao anh có thể đối xử với em như vậy được, rõ ràng anh biết Chân Chân là cháu gái của em…



– Bà có tư cách gì mà đòi quản tôi? Bà dựa vào cái gì?



Khổng Khánh Tường nhìn bà, lạnh lùng nói.



Ai cũng có cơn giận, Khưu Uyển Di vốn đầy oán hận, chỉ là vì sợ ông ta nên mới không dám phát tác, giờ nghe ông ta nói vậy thì không nhịn được, bà ta đứng phắt dậy, nhìn ông lớn tiếng nói:



– Tôi dựa vào cái gì? Chỉ dựa vào tôi là vợ ông! Tôi không quản ông, trước giờ ông mèo mỡ bên ngoài tôi đã từng quản ông chưa? Người khác đến trước mặt tôi nói tôi còn phải che giấu cho ông. Nhưng lần này ông quá đáng rồi… Nó… nó là cháu gái của tôi mà… Chẳng khác gì Ngọc Phân cả, sao ông cũng xuống tay được, trong lòng ông rốt cuộc tôi là cái gì?



Khổng Khánh Tường lạnh lùng nhìn bà ta:



– Vậy bà muốn ly hôn chứ gì? Được thôi, tôi sẽ viết chi phiếu, bà cút ngay cho tôi!



Khưu Uyển Di ngẩn ra rồi lập tức nhào về phía ông ta, hét lớn:



– Khổng Khánh Tường, ông đừng khinh người quá đáng!



Khổng Khánh Tường đẩy bà ta ra, Khưu Uyển Di ngã xuống giường. Khổng Khánh Tường chán ghét nói:



– Nhìn bà kìa, người không ra người quỷ không ra quỷ, vợ tôi? Khưu Uyển Di, vợ tôi thì sao? Bà đâu phải là vợ đầu tiên của tôi, còn không hiểu tôi? Nếu nghĩ có được thân phận này thì sẽ có đặc quyền thì đúng là nực cười!



Khưu Uyển Di quay đầu nhìn ông ta, nước mắt như mưa, đúng vậy, bà đã quên Khổng Khánh Tường chính là kẻ máu lạnh vô tình nhất trên đời. Vợ con trong mắt ông ta đều không đáng một đồng!



– Khưu Uyển Di, bà có tổn thất gì chứ? Cái bà muốn tôi đều cho bà, vinh hoa phú quý, thân phận địa vị, có gì mà bà không có?



Khổng Khánh Tường cười lạnh:
– Không đúng!



Khổng Khánh Tường cười cười, nghịch nghịch cây bút nói:



– Đều là công lao của cô, tôi không dám kể công, hơn nữa còn khiến tôi rất bất ngờ!



Ông ta ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt như điện:



– Trường Khanh, thì ra tôi vẫn xem thường cô!



Cố Trường Khanh nhìn ông ta không lên tiếng, trong mắt có ánh sáng chói lọi khiến Khổng Khánh Tường trầm mặt xuống.



– Tôi nghe nói cuộc thi lần này cô và phó giám đốc Khổng có đánh cược…



Cố Trường Khanh lập tức tiếp lời:



– Không sai, phó giám đốc Khổng có nói, chỉ cần tôi thắng thì sẽ nhường vị trí phó giám đốc cho tôi!



Đánh cược trước mặt bao người, vô hình trung cũng phải được ông ta tán thành, cô muốn xem xem ông ta dùng lý do gì để đổi ý.



Ai ngờ ông ta chỉ nhẹ nhàng nói:



– Công ty cho phép thi đua nhưng không cho phép đem vị trí chức vụ trong công ty ra để làm trò cá cược, điều này rất buồn cười!



Ông ta cười cười, ngữ khí vô cùng thoải mái:



– Nhưng năng lực của cô ai cũng thấy, cho nên tôi quyết định thăng chức cho cô làm phó giám đốc.



Cố Trường Khanh có chút bất ngờ, phó giám đốc không phải là chức vụ nhỏ, ông ta dễ dàng cho phép như vậy? Chỉ sợ không có lòng tốt.