Thiên Kim Trở Về
Chương 177 : Đừng lo lắng, có anh đây!
Ngày đăng: 11:35 30/04/20
Mọi người cả kinh, nhìn nhau hoảng hốt.
Ban đầu bọn họ thấy Cố Trường Khanh ôn nhu yếu đuối, căn bản không coi cô ra gì, nghĩ chẳng qua chỉ là thủ đoạn đối đáp có lệ của công ty mà thôi, không ngờ cô còn có uy nghiêm như vậy.
Dù công ty sắp đóng cửa nhưng phá sản rồi mọi người vẫn có thể nhận được tiền trợ cấp thất nghiệp, tuy rằng không nhiều nhưng còn tốt hơn là không có gì. Nếu bây giờ bị sa thải thì đúng là thiệt đi rồi, vừa nghĩ đến đó, không ai nói gì thêm nữa.
Cố Trường Khanh thấy mọi người yên lặng thì mới quay sang nói với giám đốc Lưu:
– Các công nhân đang ở đâu? Dẫn tôi qua xem.
Người đàn ông đến báo tin vội xua tay:
– Không được, Cố tiểu thư đừng đi, giờ mọi người đang rất kích động, cô qua đó chưa biết chừng sẽ nguy hiểm đó.
Giám đốc Lưu vội vàng gật đầu tỏ ý đồng tình, các công nhân không nhận được tiền tất nhiên sẽ trút lửa giận vào người từ tổng công ty phái đến, đến lúc đó nếu xảy ra chuyện gì, ông ta đâu thể gánh vác nổi trách nhiệm.
– Cố tiểu thư, cô đừng nên đi, chúng tôi qua xem là được rồi.
Cố Trường Khanh quay sang nhìn ông:
– Ông chắc chắn rằng bây giờ ông qua đó có tác dụng?
Giám đốc Lưu á khẩu không trả lời được, đúng, nên làm ông đã làm cả rồi, lúc trước sở dĩ có thể ổn định mọi người là vì còn có hi vọng từ tổng công ty, nay hi vọng tan biến, ông còn có thể làm gì để mọi người tin tưởng?
Bây giờ chỉ có Cố tiểu thư mới có thể giải quyết cửa ải khó khăn trước mắt này, bởi vì cô là người từ tổng công ty điều xuống nên có lẽ sẽ có thể khiến mọi người tin cậy.
Nhưng mà…
– Cố tiểu thư, giờ bọn họ đều mất lý trí rồi, Cố tiểu thư không nên đi thì hơn!
Công nhân nổi giận có khi còn đánh cho ông chủ bị thương thậm chí là đánh chết người. Bản thân ông là giám đốc đâu thể chịu trách nhiệm việc này được.
Giờ sao có thời gian dông dài với ông ta, Cố Trường Khanh mặc kệ ông, nhìn người báo tin, hỏi:
– Công nhân đang ở đâu, dẫn tôi đi!
Người nọ nhìn qua giám đốc Lưu, không dám tự quyết.
Cơn giận của Cố Trường Khanh dâng lên, trừng mắt lạnh lùng nói:
– Đợi đến khi tình hình nghiêm trọng thì anh có thể chịu trách nhiệm? Mau dẫn tôi đi.
Giọng nói của Cố Trường Khanh không lớn nhưng vẻ mặt, ngữ khí toát ra sự uy nghiêm khiến người kia hoảng hốt, bất chấp giám đốc Lưu, vội vàng nói:
– Ở ngay gần đây, Cố tiểu thư mời đi theo tôi!
Cố Trường Khanh đi theo anh ta, bước đi kiên định mạnh mẽ, khí thế vô cùng. Lý Giai đi theo sau cô, vẻ mặt cũng rất bình thản không sợ gì cả, các chủ quản ngẩn người nhìn nhau, giám đốc Lưu giận đến vỗ bàn:
– Còn không đi theo, chẳng lẽ giờ chúng ta còn không bằng hai cô gái trẻ kia sao?
Nói xong vội đi theo sau, các chủ quản cũng tái mặt đi theo, chủ quản bên sản xuất đi sau cùng, mắt lóe lên.
Đoàn người ra khỏi tòa nhà, đi về bên xí nghiệp. Còn chưa đến nhà xưởng thì đã nghe được tiếng tranh cãi ầm ĩ, còn có tiếng phá cửa ầm ầm, đi thêm mấy bước thì thấy trước nhà xưởng lớn có gần 200 người tụ tập, một số đang vội vàng chuyển đồ từ bên trong ra, nhìn thấy cái gì thì vơ cái đó, chỉ cần cầm đi được thì đến cái ghế cũng không tha. Một số người thì hợp lại khiêng máy móc của công ty đi, có một số người đang cầm côn cầm xẻng phá cửa nhà kho, một số người vì tranh giành đồ mà cãi nhau, một số người vì cướp giật mà ra tay mạnh, một số người phụ nữ đang khóc, một số thì đang chửi bới. Có ba người đàn ông khác đứng trên cao kích động:
– Mọi người có thể lấy gì thì lấy mau đi, công ty sắp đóng cửa rồi, bọn họ không chia cho chúng ta nửa xu, bọn họ đều là ma cà rồng, xem bọn họ đối xử với chúng ta thế nào thì biết. Mau lấy đi, nếu không lấy, đợi đến lúc công ty phá sản thì không lấy được gì nữa đâu.
Bị những người này kích động, cảm xúc của các công nhân lại càng khó khống chế hơn. Những người này đều là dân bản địa, bản thân văn hóa thấp, không hiểu pháp luật lại đang bất an, đương nhiên rất dễ bị kích động.
Cố Trường Khanh vừa đến đã thấy cảnh tượng hỗn loạn như vậy, nhất thời cô cảm thấy mình như đang xem phim, chẳng phải tình hình hỗn loạn thế này chỉ có ở trong phim thôi sao?
Khổng Khánh Tường thật thủ đoạn, ngày đầu tiên cô đến đây đã tạo cho cô sự bất ngờ cỡ này.
Giám đốc Lưu tuy biết tình thế nghiêm trọng nhưng không ngờ đã đến mức độ này, đám người trước mặt như thổ phỉ, làm sao ông ta có thể khống chế được. Ông có chút hoảng loạn, tiến lên vài bước định trấn an mọi người:
– Mọi người đừng náo loạn, đừng cướp giật, hãy nghe tôi nói.
Ông kêu mấy lần, cổ họng như sắp vỡ ra nhưng bất kể ông có gào lớn cỡ nào thì cũng bị chìm trong tiếng ồn ào của mọi người. Sau đó ông còn bị một người xô ngã, nếu không nhờ trợ lý đỡ lại chỉ chỉ sợ còn bị người giẫm đạp lên.
Phùng Tước…
Giám đốc Lưu bước lên đón:
– Phó huyện trưởng Phùng, sao anh lại đến đây?
Phùng Tước nhìn ông ta cười cười:
– Tôi đến thăm một người bạn!
Nói xong anh nhìn về phía cô, đôi mắt đen láy sáng bừng lên dưới ánh mặt trời:
– Một người bạn đã lâu không gặp.
Lòng Cố Trường Khanh xót xa.
Phùng Tước đi đến bên cạnh Cố Trường Khanh, đầu tiên là cười cười sau đó thấp giọng nói:
– Đừng lo lắng, có anh đây rồi!
Đừng lo lắng, có anh đây rồi…
Những lời này như một bàn tay vô hình bóp nát tim cô.
Cố Trường Khanh cúi đầu, cô sợ bị người khác nhìn thấy nước mắt cô sắp rơi. Không ai có thể hiểu được câu nói này của anh có ý nghĩa gì với cô.
Chỉ mấy chữ đơn giản nhưng trên đời này cũng chỉ có Phùng Tước nói với cô mấy chữ này, cũng chỉ có anh khiến cô toàn tâm toàn ý tin tưởng như vậy.
Phùng Tước khẽ vỗ vỗ lưng cô, động tác đầy ý trấn an.
Anh quay lại nhìn mọi người, trịnh trọng nói:
– Nếu mọi người tin Phùng Tước tôi thì hãy tin tiểu thư Cố Trường Khanh đây. Tôi và Cố tiểu thư là bạn bè lâu năm, tôi biết chỉ cần là chuyện cô ấy đã nhận lời thì sẽ dốc hết sức làm được. Đừng vì cô ấy còn trẻ, sự cứng rắn và dũng khí của cô ấy mọi người không thể tưởng tượng nổi đâu.
Những lời này chính đại quang mình, không khiến ai có cảm giác ái muội.
Lúc này đến cả Lý Giai cũng vui thay cho cô, một người con gái có thể khiến một người đàn ông nói ra những lời này thật đáng tự hào biết bao. Cô lặng lẽ nắm tay Cố Trường Khanh nhưng Cố Trường Khanh vẫn không ngẩng đầu lên.
Hai năm trước Phùng Tước đến đây, từ đó về sau luôn cố gắng làm việc vì dân chúng cho nên rất được mọi người tôn trọng. Không thể nghi ngờ, mọi người đều rất tin tưởng anh, có những lời này của anh, mọi người như tin tưởng Cố Trường Khanh thêm mấy phần. Bọn họ cũng không ngu ngốc, có thể là bạn bè lâu năm với phó huyện trưởng thì con đường sau này của công ty cũng sẽ dễ đi hơn nhiều.
Phùng Tước lại nói:
– Giờ tình hình chung đều khó khăn, các xí nghiệp vừa và nhỏ có rất nhiều chính sách ưu đãi, mọi người và Cố tiểu thư đồng tâm hiệp lực thì công ty nhất định có thể tìm được đường ra. Chỉ cần công ty sống thì mọi người sợ gì không lấy được tiền lương? Tôi nghĩ chắc không ai mong công ty phá sản chứ!
Nghe đến đó mọi người đều lên tiếng:
– Đương nhiên chúng tôi không muốn, chúng tôi đã làm ở đây nhiều năm như vậy, đều đã quen hơn nữa cũng có tình cảm.
– Ra khỏi đây thì đúng là không biết tìm việc ở đâu nữa.
– Tôi đã già rồi, không muốn tha hương ra vùng duyên hải làm công nhân.
Phùng Tước cười nói:
– Đó là đương nhiên, mọi người ai cũng mong vậy, điều kiện đầu tiên là phải tìm được lối thoát cho công ty, giờ nếu mọi người cùng chung một nguyện vọng thì vì sao không thể ngồi xuống cùng bàn bạc, cần gì phải đến mức giương cung bạt kiếm, ngoài việc khiến công ty nhanh chóng phá sản hơn thì có ích gì đâu?
Cố Trường Khanh biết đã đến lúc mình lên tiếng, cô thở sâu, cố rút nước mắt cảm động về, lúc ngẩng đầu lên lại vẫn là một Cố Trường Khanh bình tĩnh ung dung, không có chuyện gì có thể làm khó cô.
– Mọi người có thể cử ra mấy đại biểu, mấy ngày tới công ty chúng ta sẽ tổ chức họp khẩn cấp để bàn về vấn đề tìm giải pháp cho công ty, đại biểu công nhân có thể tham gia sau đó truyền đạt lại thông tin cho mọi người. Tôi mong mọi người đồng lòng, cố gắng vì công ty.
Vì Phùng Tước đột nhiên đến, chuyện tạm thời được giải quyết, đám công nhân viên chức không gây sự nữa, đều về nhà. Nhưng Cố Trường Khanh biết, mấy ngày tới nếu công ty không đưa ra được phương án kinh doanh tốt thì chuyện như hôm nay sẽ lại xảy ra. Phùng Tước có thể giúp được một lần nhưng cũng không thể giúp được mãi. Chung quy lại vẫn phải dựa vào chính mình.
Mọi người lục tục rời đi, giám đốc Lưu và các cán bộ cấp cao đều vây quanh Phùng Tước nói mấy lời cảm ơn, trong đó có không ít người nhìn bọn họ với vẻ tò mò. Cố Trường Khanh mặc kệ bọn họ, không tỏ vẻ gì khác lạ.
Lý Giai cũng tìm cớ tránh ra, cuối cùng xí nghiệp rộng như vậy cũng chỉ còn lại Cố Trường Khanh và Phùng Tước.