Thiên Kim Trở Về

Chương 178 : Cô có thể cho anh cái gì?

Ngày đăng: 11:35 30/04/20


Hai người ngồi trong một quán ăn trong thị trấn.



Phùng Tước chọn mấy món đặc sản Hồ Bắc:



– Uống bia không? Anh hỏi.



– Được!



Cố Trường Khanh ngồi đối diện anh, lòng không thể bình tĩnh nổi, cô cảm thấy uống bia có lẽ sẽ khá hơn chút.



Phùng Tước lại gọi phục vụ mang hai chai bia lên:



– Buổi chiều còn phải đi làm không thể uống nhiều.



Cố Trường Khanh nhìn anh, gương mặt anh trông rất bình tĩnh, anh bật bia rót vào hai cốc thủy tinh, bọt bia dâng lên rồi tràn ra khỏi cốc.



– Tràn rồi!



Cố Trường Khanh khẽ nhắc nhở, Phùng Tước vội lấy khăn lau sạch bàn:



– Anh không cẩn thận…



Anh đưa một cốc đến trước mặt Cố Trường Khanh, lại bưng cốc còn lại lên uống.



– Đừng uống nhiều quá!



Cố Trường Khanh khẽ khuyên can.



Phùng Tước buông cốc, anh nhìn cô cười cười, bên môi còn chút bọt bia:



– Anh hơi khát!



Cố Trường Khanh không biết nên nói gì đành phải bưng cốc lên uống một ngụm, lại một ngụm, bất tri bất giác đã hết nửa cốc.



Quả nhiên là cồn có thể khiến tâm tình bình ổn.



Cố Trường Khanh nhớ lại khi vừa về nước lúc gặp lại Lý Giai thì dường như có rất nhiều chuyện không thể kể hết, hai người nói chuyện ríu rít không thôi. Cũng là mấy năm không gặp nhưng Cố Trường Khanh lại không biết nên nói gì với Phùng Tước. Đã lâu không gặp? Anh có khỏe không? Không hiểu sao cô không muốn nói những lời này.


Tình cảm thuần túy cố chấp như vậy sao không khiến Cố Trường Khanh cảm động? Nhưng cô biết bây giờ cô tuyệt đối không thể yếu đuối trước mặt anh được. Cuộc đời này của cô là nhặt được, cô hạ quyết tâm, nghiến răng hoàn thành sứ mệnh của mình, thời gian cô được vui vẻ rất ít nhưng đã đủ để cô được khắc cốt ghi tâm, khiến cô cảm thấy dù cô không thể tránh thoát số mệnh thì cũng đáng.



Anh buông cô ra, kéo cô quay lại đối diện với mình. Anh hơi cúi xuống nhìn vào mắt cô:



– Trường Khanh, giờ em nói cho anh biết, em có thể coi anh là bạn bè bình thường không?



Bạn bè bình thường? Không… Đương nhiên là không thể. Kiếp trước, tình cảm cô đã phải trả giá đắt như vậy lại biến bản thân cô thương tích đầy mình, đời này, cô thật cẩn thận tiếp xúc với anh, đến sau này toàn tâm toàn ý yêu thương anh, tin tưởng anh đâu phải là chuyện dễ dàng? Cho dù bọn họ chia tay cũng không phải vì cô không yêu anh mà là vì quá yêu, không muốn anh bị tổn thương vì mình. Nếu hôm nay anh yêu người khác thì cô cũng sẽ chúc phúc anh nhưng điều đó cũng không thể thay đổi anh là hồi ức mà cô mãi mãi trân trọng.



Bạn bè bình thường, nói thì dễ nhưng làm thật khó, dù làm được cũng chỉ là ngụy trang mà thôi.



Nhưng một người có được cái này thì chắc chắn sẽ phải trả giá bằng thứ khác, cô có thể lấy được tình yêu của Phùng Tước nhưng cô có thể làm gì cho anh?



Thậm chí cô còn không thể cho anh một tương lai, càng đừng nói là cuộc sống đơn giản, ngọt ngào, hạnh phúc.



– Phùng Tước…



Cố Trường Khanh nhìn anh, khó nhọc nói:



– Chuyện đó anh thực buông xuống sao?



Phùng Tước biết cô chỉ chuyện Arce, anh nói:



– Chuyện cũng đã qua rất lâu rồi, chúng ta đều phải nhìn về phía trước. Về sau anh sẽ ở bên em, anh sẽ cố gắng, sẽ giúp em giành lại thứ em muốn, em không cần tự ép mình phải làm những chuyện như thế nữa.



Cố Trường Khanh nhìn anh, chậm rãi nói:



– Nếu em không chỉ muốn giành lại tất cả thì sao? Em đã có kế hoạch của mình, hơn nữa đã thực thi nó, em đã không thể dừng lại…



Nói đến đây, cô có chút bi ai:



– Rất nhanh anh sẽ phát hiện ra Cố Trường Khanh bây giờ không còn là Cố Trường Khanh trong tưởng tượng của anh nữa. Em cũng không muốn vất vả đối diện với anh, cho nên Phùng Tước, nếu anh không thể coi em là bạn bè bình thường thì coi như chúng ta chưa từng quen biết đi!



Cô quay lại, dùng sức đẩy cửa rồi đi ra ngoài.



Phùng Tước kinh ngạc nhìn theo bóng cô, lòng trống rỗng.



Đối mặt với anh là chuyện rất khó khăn sao?