Thiên Kim Trở Về

Chương 181 : Nghiệt duyên

Ngày đăng: 11:35 30/04/20


Phùng Tước cúp máy rồi áy náy nói với Cố Trường Khanh:



– Trường Khanh, ngại quá, anh có chút việc gấp phải ra ngoài, em ở đây chờ anh về được không?



Cố Trường Khanh hỏi:



– Chuyện gì mà nghiêm trọng như vậy?



Vẻ mặt Phùng Tước khó xử nói:



– Chuyện này tạm thời cũng khó mà nói, biết rồi cũng không có lợi cho em đâu, em đừng nên hỏi thì hơn.



Nếu anh đã nói như vậy thì Cố Trường Khanh cũng không hỏi lại, Phùng Tước cúi đầu hôn cô rồi cọ trán với cô, thấp giọng nói:



– Trường Khanh, có thể gặp em ở đây, đúng là chuyện vui vẻ nhất trong suốt ba năm qua của anh.



Cố Trường Khanh cười cười:



– Giờ em nấu ăn, anh mau về nhé.



Phùng Tước mỉm cười:



– Lời anh của em nghe như bà xã của anh ấy!



Sau đó lại nghiêm mặt nói:



– Anh đang vội, phải đi ngay đây!



Nói xong câu này, Phùng Tước vội vội vàng vàng khoác áo khoác rồi ra cửa.



Phùng Tước đi rồi, Cố Trường Khanh đi đến phòng bếp bắt đầu làm món xào thập cẩm, vì để giết thời gian nên cô làm rất chậm, làm xong đã được hơn một tiếng mà Phùng Tước còn chưa về. Cô gọi điện thoại cho anh nhưng điện thoại anh lại tắt máy.



Cố Trường Khanh nhìn điện thoại bĩu môi:



– Thần thần bí bí, không phải đi gặp cô nào chứ?



Nhưng vừa nói xong lại bật cười, cảm thấy mình quá hẹp hòi, Phùng Tước không phải là người như vậy.



Một lát sau cô lại nhận được điện thoại của Lý Giai, nói vừa rồi giám đốc Lưu gọi điện đến có chút việc. Cố Trường Khanh thấy nói qua điện thoại không tiện, lại thấy chẳng biết bao giờ Phùng Tước mới về nên để đồ ăn trong nồi ấm, lại lấy một chiếc khay nhựa mang một ít về cho Lý Giai ăn thử.



Trước khi đi, Cố Trường Khanh để lại giấy nhắn cho Phùng Tước.



Cố Trường Khanh và Lý Giai đang ở khách sạn trong huyện, khách sạn bình thường nhưng cũng khá sạch sẽ. Lý Giai từng nói nếu muốn ở lại ba tháng thì không bằng thuê phòng nhưng Cố Trường Khanh cần tiện lợi nên hai người ở lại đây.



Cô vào khách sạn đứng trước thang máy chờ, định gọi điện thoại xem Phùng Tước đã về chưa. Cô một tay cầm hộp đồ ăn một tay xách túi lúc tìm di động không ngờ túi cầm không chắc bị rơi, Cố Trường Khanh thở dài, ngồi xuống nhặt đồ.



Lúc này một đôi giày da màu đen bước đến trước mắt cô, đồng thời một giọng nói trầm thấp vang lên:




– Hai người lại hòa hảo rồi!



Cả tối nấu nước, Cố Trường Khanh cảm thấy có chút mệt mỏi, cô nằm xuống sofa lười biếng nhìn lên trần nhà.



– Em vẫn lo lắng cái này cái kia, luôn cảm thấy mình và anh ấy không phù hợp nhưng trên đời này có ai là hoàn toàn phù hợp với ai? Ai có thể cam đoan bây giờ ở bên nhau thì sẽ ở bên nhau đến già, nếu giờ khắc này tình cảm là thật thì vì sao không thể nắm bắt lấy hiện tại? Mọi người đều đã trưởng thành rồi, bọn em đều biết mình làm gì, như vậy đủ để dù sau này không có được kết quả hoàn mỹ thì cũng không có gì để tiếc nuối cả.



Lý Giai vỗ tay cô, vui mừng cười nói:



– Cuối cùng em cũng nghĩ thông, Phùng Tước là người rất tốt, thực sự là đốt đèn lồng soi khắp thiên hạ cũng khó tìm được, lúc trước nghe nói hai người chia tay chị đã rất tiếc. Giờ thì tốt rồi, hai người cuối cùng lại sau cơn mưa trời lại sáng rồi.



Cô ngồi xuống bên cạnh Cố Trường Khanh, Cố Trường Khanh rút chân về cho cô ngồi. Lý Giai nhìn cô cảm thán:



– Cô gái nhỏ năm nào đã trưởng thành rồi…



Lòng bổ sung một câu: Mình cũng dần già đi rồi, cô gái nhỏ và bạn trai tan rồi lại hợp, vui vẻ quên ngày tháng còn mình thì sao? Đã hơn 30 tuổi rồi mà chẳng thấy bóng dáng một ai.



Nghĩ nghĩ, lòng không khỏi có chút sầu não.



Cả tối Cố Trường Khanh luôn chờ Phùng Tước gọi điện thoại, cũng gọi cho anh mấy lần nhưng không gọi được, anh cũng không gọi qua. Mãi đến rạng sáng hôm sau Phùng Tước mới gọi điện thoại đến.



Trong điện thoại, giọng nói của anh tràn ngập mệt mỏi:



– Trường Khanh, anh vừa về, nhìn thấy giấy nhắn của em, xin lỗi đã làm phí mất tâm ý của em.



Cố Trường Khanh nói:



– Không sao đâu, về sau em lại nấu cho anh. Anh vừa về, có phải lát nữa lại đi làm ngay không?



– Ừ, rửa mặt chải đầu rồi lại đi.



Như vậy quá mệt mỏi, Cố Trường Khanh không khỏi có chút đau lòng:



– Lúc đi làm, nhân lúc mọi người không để ý thì nghỉ ngơi một chút.



Phùng Tước cười cười, thấp giọng nói:



– Biết rồi, có bạn gái quan tâm thật tốt, Trường Khanh, dù có mệt anh cũng thấy rất vui.



– Đồ ngốc!



Cố Trường Khanh khẽ mắng một tiếng, không nhịn được mỉm cười, vốn định hỏi anh đi có chuyện gì nhưng nghĩ lại vẫn không hỏi, nếu có thể nói nhất định anh sẽ nói cho mình, nếu không thể nói thì chắc chắn là vì có chỗ bất tiện. Phùng Tước sẽ không phải là người lòng dạ quanh co.



– Buổi tối anh sẽ đến tìm em.



Trước khi cúp máy, Phùng Tước nói một câu…