Thiên Kim Trở Về
Chương 182 : Ba người cùng đi
Ngày đăng: 11:35 30/04/20
Chạng vạng hôm sau, Phùng Tước gọi điện thoại đến nói là lát nữa sẽ qua đón cô cùng đi ăn cơm.
Tuy rằng anh rất muốn hai người có thể ở trong nhà cùng nấu cơm ăn như lần trước nhưng anh biết ban ngày Cố Trường Khanh cũng rất vất vả, một lần hai lần còn được nhưng nhiều lần như vậy sẽ khiến cô mệt mỏi.
Cố Trường Khanh đương nhiên là rất vui mừng, chỉ cần được ở bên Phùng Tước thì mặc kệ là làm gì, dù chỉ cùng dựa vào nhau xem tivi cũng là chuyện thật nhẹ nhàng, ấm áp.
Cô ở trong văn phòng thu dọn qua một chút rồi lại dặn Lý Giai một câu, Lý Giai cười nói:
– Em không cần lo cho chị, cứ chơi vui vẻ là được rồi.
Đang nói chuyện với Lý Giai thì bỗng nhiên bảo vệ chạy lên nói:
– Cố tiểu thư, cô xuống dưới xem sao, dưới lầu có người tìm cô.
Cố Trường Khanh hỏi:
– Là ai?
Bảo vệ cười cười nhưng nụ cười có chút cổ quái:
– Anh ấy nói là bạn tốt của Cố tiểu thư…
Cố Trường Khanh thoáng run lên nhưng lập tức hiểu ra, có thể mặt dày nói ra lời này thì còn ai vào đây? Ngoài con chuột hoang* đó ra thì còn có ai khác nữa!
(Hoàng thử lang = Chuột hoang ^^)
Nhìn nụ cười kì quái của bảo vệ, chỉ sợ anh ta không chỉ nói mấy câu này.
Lòng Cố Trường Khanh bốc hỏa, cầm túi xách chạy xuống dưới lầu. Lý Giai nhìn vẻ giận dữ của Cố Trường Khanh thì cảm thấy thật thú vị, vội đi theo sau cô xem náo nhiệt. Cố Trường Khanh mà cô biết vẫn luôn bình tĩnh thong dong, cho dù có gặp khó khăn cỡ nào cũng rất ít khi nhíu mày nhưng dường như Hoàng Thao luôn có bản lĩnh khiến cô giận đến nghiến răng.
Cố Trường Khanh ra khỏi tòa nhà thì đã thấy một chiếc ô tô màu đen đậu trước cửa, Hoàng Thao mặc áo khoác Armani, khoanh tay trước ngực, nhàn nhã tự tại dựa vào thành xe.
Thân xe phản xạ ra ánh sáng trắng dưới ánh mặt trời hòa vào ánh sáng phản chiếu qua kính râm của Hoàng Thao, hơn nữa vẻ bề ngoài anh tuấn, dáng người như người mẫu, khí chất tao nhã như quý tộc đã hấp dẫn cái nhìn của tất cả đám công nhân tan tầm.
Rất nhiều người nghe tin mà đến, đứng xung quanh khe khẽ thì thầm dò đoán thân phận của anh, mà anh lại có vẻ đang hưởng thụ cái nhìn này, không những không hề mất tự nhiên mà còn vẫy tay mỉm cười với những nữ công nhân đang nhìn anh khiến cả đám đều đỏ mặt tía tai.
Thoáng còn nghe được tiếng bọn họ thì thầm.
– Người đàn ông kia là ai, nhìn xe và khí chất thế kia, ngay cả Lưu Bách Vạn trong huyện ta cũng không bằng được!
– Nghe nói là từ Bắc Kinh đến tìm Cố tiểu thư, tôi thấy chắc là bạn trai của Cố tiểu thư rồi!
Phùng Tước cười cười, quay đầu chào Hoàng Thao:
– Hoàng tiên sinh, chúng tôi đi trước, lần sau gặp lại.
Nói xong hai người đi về phía xe Phùng Tước nhưng vừa đi được hai bước thì giọng nói của Hoàng Thao lại vang lên từ phía sau.
– Cùng đi đi!
Cố Trường Khanh quay phắt lại lườm Hoàng Thao nhưng Hoàng Thao coi như không thấy, chỉ nhìn Phùng Tước cười rất lịch thiệp:
– Dù sao chúng ta cũng là quen biết lâu năm, nếu gặp lại đương nhiên nên chúc mừng một chút. Phùng tiên sinh sẽ không từ chối chứ?
Sự thật chứng minh, da mặt Phùng Tước không thể dày bằng Hoàng Thao được.
Cố Trường Khanh ngồi trong nhà hàng có chút buồn bực nhìn Hoàng Thao ở đối diện.
Người này rốt cuộc đang suy nghĩ gì? Mình có sức quyến rũ lớn thế sao? Nhưng rõ ràng kiếp trước anh ta coi trọng Khổng Ngọc Phân, có thể thấy tình cảm của anh ta cũng không kiện định như vậy. Hoặc là mặc kệ kiếp trước theo đuổi Khổng Ngọc Phân hay kiếp này theo đuổi mình thì đều có cùng một mục đích.
Nếu là vì lợi ích thì mình quả thật có giá trị hơn Khổng Ngọc Phân nhiều, dù sao trên tay mình có cổ phần…
– Trường Khanh, ăn thử món này đi!
Bên cạnh, Phùng Tước gắp đồ ăn cho cô, Cố Trường Khanh ngừng suy nghĩ, quay đầu nhìn anh cười cười.
May mà kiếp này gặp được Phùng Tước, anh sẽ không bao giờ hại cô, không bao giờ tính kế cô… Đây là điều tuyệt vời nhất mà kiếp này cô có được.
– Ăn ngon không? Phùng Tước nhìn cô cười.
– Ngon lắm!
– Canh bồ câu ở đây rất được, có muốn thử không?
– Được!
Cố Trường Khanh vẫn mỉm cười.
Hoàng Thao ngồi đối diện nhìn bọn họ, tim như có cái gì đó bóp thắt lại.
Anh cười lạnh nhìn nụ cười ngọt ngào của Cố Trường Khanh, đó là điều anh chưa từng thấy, giờ anh mới phát hiện thì ra khi cô cười rộ lên lại xinh đẹp như vậy, thì ra cô cũng có những lúc mềm mại, đáng yêu như vậy.
Anh vẫn nghĩ tính cách cô lạnh lùng trong trẻo, thì ra không phải, cô chỉ lạnh lùng với anh mà thôi.