Thiên Kim Trở Về

Chương 183 : Tôi thích em

Ngày đăng: 11:35 30/04/20


Căn phòng đặt riêng bài trí khá trang nhã, đẹp nhất là bàn đặt gần cửa sổ có thể nhìn ra cảnh đẹp bên ngoài.



Lúc này sắc trời đã dần tối, vầng trăng cong cong treo trên bầu trời đen, ánh sao lấp lánh. Đường cái bên ngoài không như thành phố lớn đầy những nhà cao tầng, không có ánh sáng rực rỡ của những ánh đèn màu, khắp nơi chìm trong không khí yên tĩnh, ấm áp.



Hoàng Thao vừa tự rót rượu cho mình vừa nhìn ra cảnh sắc bên ngoài, cũng không phải vì cảnh sắc bên ngoài quá hấp dẫn anh chỉ là vì anh không muốn chú ý đến hai người đối diện kia.



Bên đó, Cố Trường Khanh và Phùng Tước ngồi cạnh nhau, dù không có động tác gì quá thân mật nhưng mỗi ánh mắt, mỗi nụ cười đều bộc lộ rõ quan hệ thân thiết của hai người. Tỷ như khóe miệng Phùng Tước dính nước sốt thì Cố Trường Khanh sẽ tự nhiên lấy khăn tay ra lau cho anh, lúc Cố Trường Khanh thấy cay thì Phùng Tước cũng sẽ chu đáo rót nước cho cô.



Hoàng Thao lạnh lùng nhìn hồi lâu, cuối cùng không thể không thừa nhận, hai người đó không phải diễn cho anh xem, đều là hành vi theo bản năng, điều này khiến tim anh càng chìm xuống.



Lúc đến đây anh đã rất vui vẻ, ảo tưởng đủ mọi điều nhưng tuyệt đối không ngờ lại là cục diện này. Anh cười lạnh lùng, Hoàng Thao ơi Hoàng Thao, giờ thì mày tính là cái gì?



Anh uống cạn ly rượu trước mặt, sau đó lại rót cho Phùng Tước rồi bưng chén lên nói:



– Phùng Tước, tôi lớn hơn anh mấy tuổi, cũng đừng khách sáo, gọi thẳng tên anh nhé. Chúng ta coi như là đánh nhau rồi mới thành bạn, nào, tôi kính anh một ly.



Nói xong lại uống cạn chén rượu này.



Cố Trường Khanh vội vàng nói:



– Lát nữa Phùng Tước còn phải lái xe, không thể uống nhiều được!



Sau đó quay đầu nói với Phùng Tước:



– Anh đừng để ý đến anh ta, uống một ngụm là được rồi!



Hoàng Thao dựa vào thành ghế nhìn Cố Trường Khanh cười cười:



– Không ngờ em còn biết đau lòng cho người khác!



Cố Trường Khanh lườm Hoàng Thao, không tiếp lời.



Hoàng Thao cười nhưng lòng đầy phiền muộn.



Lúc này Phùng Tước nhìn Cố Trường Khanh rồi cười nói:


Cố Trường Khanh cười nói, chuyện cần đối mặt sớm muộn gì cũng phải đối mặt, giờ cô và Khổng Khánh Tường đã như nước và lửa, không cần phải tránh né ông ta nữa.



Phùng Tước đưa Cố Trường Khanh đến cửa khách sạn, nhìn cô bước vào thì mới đi.



Cố Trường Khanh đi vào khách sạn, đến chỗ thang máy vừa mới bước vào thì có một người đã nhanh chóng đi vào theo cô.



Cố Trường Khanh ngẩng đầu nhìn, thấy là Hoàng Thao nhưng mặt anh lạnh lùng, sắc mặt rất khó coi.



Cố Trường Khanh quay đầu lại, ai rảnh mà đi xem anh ta thế nào?



– Tôi nghĩ hai người đã chia tay!



Hoàng Thao nhẹ giọng nói.



Cố Trường Khanh cũng không giấu diếm anh:



– Đúng là chia tay nhưng lại hòa hảo rồi, nhưng hình như chẳng liên quan gì đến anh.



Hoàng Thao hừ lạnh một tiếng:



– Thực sự không liên quan gì đến tôi? Cố Trường Khanh, em đâu phải kẻ ngốc!



– Chính vì tôi không phải là kẻ ngốc, Hoàng Thao, bớt dây dưa với tôi đi, tôi không phải là Khổng Ngọc Phân đâu! Cố Trường Khanh cười lạnh.



Đúng lúc này thang máy dừng lại, cửa chậm rãi mở ra, Cố Trường Khanh đi ra ngoài, bỗng nhiên Hoàng Thao xông lên nắm chặt cổ tay cô, dùng sức kéo cô lại. Vì không kịp đề phòng nên cả người Cố Trường Khanh đổ về phía sau, Hoàng Thao ôm eo cô, xoay người một cái đã đặt cô dựa vào tường thang máy, ngay sau đó anh cúi đầu bịt kín lấy môi cô.



Cửa thang máy dần khép lại, Cố Trường Khanh mở to mắt ra nhìn, trong lúc giận dữ, cô vung tay đánh anh nhưng anh rất ngang ngược, dùng hết sức nắm chặt tay cô lại, cô dùng chân đá thì anh cũng dùng chân mình chặn lại, sức mạnh của anh rất đáng sợ, động tác rất bá đạo, lời lẽ điên cuồng và hơi thở nóng rát.



Cố Trường Khanh giận đến choáng váng, dùng hết sức giãy dụa nhưng không thể đả động đến anh dù chỉ là một chút. Anh như hạ quyết tâm như muốn cùng cô liều sống liều chết.



Anh bá đạo tách môi cô ra, đuổi theo lưỡi cô khiến cô không thể tránh cũng chẳng thể lui, cho dù cô có cắn thì anh cũng không lùi bước, người như nổi cơn điên cuồng hôn cô. Dần dần Cố Trường Khanh bị anh chỉnh cho kiệt sức, chỉ có thể bị động để mặc anh hôn. Mà Hoàng Thao như cũng phát hiện ra điểm này, nụ hôn dần trở nên dịu dàng, trong sự dây dưa mang theo ý trấn an.



Thật lâu sau anh mới buông cô ra, anh vùi đầu vào gáy cô khẽ thở dốc, hơi thở nóng bỏng phả lên làn da cô. Anh cúi đầu, giọng nói trầm thấp, khàn khàn:



– Trường Khanh, tôi thích em…