Thiên Kim Trở Về

Chương 184 : Nguy hiểm

Ngày đăng: 11:35 30/04/20


Hoàng Thao ôm chặt lấy Cố Trường Khanh, dựa đầu vào vai cô, tham lam hít sâu hương thơm của cô, giờ khắc này, người con gái trong lòng anh rất chân thật, giờ khắc này anh có cảm giác thỏa mãn như xuân về hoa nở:



– Trường Khanh, tôi thích em!



Những lời này từ sâu trong đáy lòng từ từ buột ra, tự nhiên mà vậy, không hề bị trói buộc.



Cố Trường Khanh cười lạnh, thở sâu một hơi, sau đó dùng hết sức đẩy anh ra. Tâm tư Hoàng Thao đang bối rối, không hề phòng bị nên bị cô đẩy lùi mấy bước, còn chưa đứng vững thì Cố Trường Khanh đã lao lên theo, tay vung lên tát anh thật mạnh.



Bốp một tiếng, Hoàng Thao bị tát nghiêng mặt, trên mặt còn hằn rõ năm ngón tay! (Thà hôn em 1 lần rồi bị tát, còn hơn nhìn thằng khác hôn em à anh :)))



Thời gian như dừng lại trong khoảnh khắc này, trong thang máy yên tĩnh đến độ tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy được.



Một lát sau, Hoàng Thao chậm rãi quay đầu lại, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, anh nhìn cô, ánh mắt lạnh như băng nhưng ẩn dưới lớp băng mỏng đó là những cảm xúc mãnh liệt đang quay cuồng.



Cố Trường Khanh lạnh lùng trừng mắt nhìn anh, ngực thở phập phồng, người vì quá phẫn nộ mà hơi run run, sắc mặt lạnh đến cực điểm, cô nhìn anh chằm chằm không chớp mắt, sau đó phỉ nước bọt, vẻ mặt, động tác tràn ngập sự khinh bỉ.



Cô cười lạnh, khinh miệt nói:



– Ở đâu ra con chó điên, không biết bị cắn rồi có mắc bệnh chó dại không!



Hoàng Thao híp mắt lại, sắc mặt trắng bệch chỉ trong chớp mắt khiến cho vết ngón tay bên má càng thêm rõ ràng, vẻ mặt anh càng trở nên đáng sợ.



Anh lạnh lùng nhìn cô, vẫn không nhúc nhích.



Cố Trường Khanh sửa lại tóc, sau đó không nhìn anh nữa, ấn thang máy rồi đi thẳng ra ngoài.



Cửa thang máy dần khép lại sau lưng cô.



Hoàng Thao đứng đó, ánh mắt dừng lại ở vị trí cô vừa nhổ nước miếng, một lát sau anh ngẩng đầu, thang máy hơi phản chiếu ra bóng dáng vặn vẹo của anh, anh vươn tay xoa xoa má trái nóng rát của mình.



– Chó điên!



Anh cười lạnh một tiếng, sắc mặt lại càng trắng bệch, “Chó điên!”, anh cười lạnh không ngừng.



Hoàng Thao ơi Hoàng Thao, có cần hèn hạ thế không? Chẳng phải chỉ là một người con gái thôi sao? Mày muốn người thế nào mà chẳng được?



Sang tháng thứ hai, tình hình xí nghiệp dần tốt lên, giá dầu thế giới sụt giảm, giá nguyên vật liệu cũng giảm xuống mang đến cho công ty không ít động lực. Cũng nhờ cải tiến thiết bị mà chất lượng sản phẩm tăng cao lên không ít, chi phí sản xuất cũng giảm bớt đi, những nhân tố đó tạo điều kiện thuận lợi cho việc mở rộng thị trường, hơn nữa phòng tiêu thụ vô cùng cố gắng nên kiếm được không ít đơn đặt hàng, đạt được tốc độ tăng trưởng 15% hoàn toàn không thành vấn đề. Điều này khiến công ty vô cùng vui vẻ, tràn ngập hi vọng vào tương lai nên càng thêm cố gắng làm việc.



Nhưng Cố Trường Khanh vẫn không bớt cảnh giác với Khổng Khánh Tường, cô luôn cảm thấy Khổng Khánh Tường sẽ không để cô dễ dàng đạt được mục đích như vậy, cô cẩn thận đề phòng, mỗi ngày đều tự kiểm tra từng đơn đặt hàng, rất sợ xảy ra sai sót, mà qua sự quan sát kĩ lưỡng của cô, trong công ty cũng không có người khả nghi. Tuy rằng mọi thứ trông không có gì bất ổn nhưng cô luôn không thể an tâm, chỉ có thể càng thêm cảnh giác, phòng bị.



Mà bên kia, thời gian này Phùng Tước rất bận rộn, ban ngày ai làm việc nấy đương nhiên không thể gặp nhau nhưng buổi tối Phùng Tước thường xuyên bận việc, dù hai người có hẹn gặp rồi nhưng Phùng Tước thường sẽ nhận được cú điện thoại thần bí mà rời đi. Đối với việc này, anh rất áy náy, thường nói với Cố Trường Khanh:



– Trường Khanh, cho anh thêm chút thời gian, chuyện sắp xong rồi! Đến lúc đó anh nhất định sẽ dành thời gian để ở bên em!



Có đôi khi Cố Trường Khanh dù không vui nhưng cũng biết anh không phải là người tùy tiện, nhất định là vì có chuyện gì quan trọng nên mới có thể như vậy, đương nhiên cũng sẽ không trách anh. Hai người ở bên nhau vốn phải biết thông cảm cho nhau, nghe anh nói vậy thì sẽ luôn an ủi anh:



– Không có vấn đề gì, anh giải quyết mọi chuyện cho xong rồi nói!



Thấy Cố Trường Khanh tâm lý như vậy, Phùng Tước càng thương yêu cô cũng càng áy này, lòng thầm thề, về sau nhất định sẽ phải bù đắp cho cô.



Về phần Hoàng Thao, có lẽ câu “Chó điên” đêm đó đã làm tổn thương lòng tự trọng của anh, những ngày sau đó không thấy anh đến dây dưa khiến Cố Trường Khanh thoải mái hơn rất nhiều. Nhưng từ Lý Giai nên cũng biết thời gian này Hoàng Thao đang vội vàng đi khảo sát xung quanh lựa chọn địa điểm thích hợp để làm xí nghiệp.



Cố Trường Khanh lẩm bẩm, đúng là đến đầu tư… Sau đó thấy là lạ nên quay đầu hỏi Lý Giai:



– Ơ, làm sao mà chị biết?



Sắc mặt Lý Giai trở nên mất tự nhiên, nói quanh co đôi câu:



– Nghe người khác nói!



– Nghe ai nói?



Sắc mặt của Lý Giai khiến cô rất ngạc nhiên.



Lý Giai cười gượng hai tiếng:



– Là trợ lý của Hoàng Thao nói…



Thì ra hôm đó Hoàng Thao đi cùng trợ lý đến công ty của bọn họ, trợ lý vào toilet, cuối cùng Hoàng Thao quên luôn anh ta nhưng ví tiền và di động của anh ta lại ở trên xe Hoàng Thao. Sau là Lý Giai hỏi rõ thân phận của anh ta, biết anh là trợ lý của Hoàng Thao, muốn moi tin tức từ miệng anh nên mới mời anh đi ăn cơm. Cứ như vậy, hai người quen biết.
Cố Trường Khanh không thể hiểu nổi suy nghĩ của anh.



– Này, Hoàng Thao, anh thế nào? Vết thương trên người có nghiêm trọng không? Cố Trường Khanh hỏi.



Hoàng Thao nhìn cô rồi mỉm cười, hàm răng sáng bừng trong bóng tối:



– Em đang quan tâm cho tôi?



Cố Trường Khanh giận dữ:



– Vô nghĩa, anh vì cứu tôi mà bị thương, đương nhiên tôi quan tâm!



Cố Trường Khanh tỏ vẻ không hiểu suy nghĩ của anh.



– Vẫn ổn, không chết được đâu. Nhưng chân tôi bị bọn họ đánh rất đau, nếu tôi tàn phế thì em tính bồi thường tôi thế nào đây?



Anh cười cười. Cố Trường Khanh vừa nghe vậy thì hoảng hốt, nghiêng người qua:



– Chân anh bị thương rất nghiêm trọng?



– Vậy em có lấy thân báo đáp không?



Hoàng Thao nhìn cô cười.



Cố Trường Khanh hiểu ra anh đang đùa cợt, lườm Hoàng Thao một cái:



– Cùng lắm là mua xe lăn cho anh thôi.



– Tim em thật cứng rắn!



– Không sai, tim tôi làm từ đá!



Cố Trường Khanh tức giận. Hoàng Thao chỉ cười:



– Nhìn em thế này, hẳn là không sao.



Cố Trường Khanh đã kiểm tra qua bản thân, nơi bị đánh dù có hơi đau nhưng còn chưa bị động đến gân cốt.



– Tôi còn ổn.



– Bọn họ là ai?



Hoàng Thao bỗng ngừng cười, hỏi:



– Ban ngày ban mặt dám dùng súng, chỉ e không phải là người bình thường!



Cố Trường Khanh nghĩ đến Phùng Tước, càng thêm lo lắng, khẽ thở dài.



– Sao anh có thể đến cứu tôi? Rõ ràng tôi thấy xe anh đã đi trước rồi mà!



Cố Trường Khanh hỏi anh.



Hoàng Thao cúi đầu:



– Nhìn qua gương chiếu hậu thấy em xảy ra chuyện, nhất thời bị ma xui quỷ khiến.



Anh ngẩng đầu cười cười:



– Nếu sớm biết bọn họ có súng thì tôi sẽ không quay lại!



Cố Trường Khanh bĩu môi.



– Còn em?



Hoàng Thao nhìn cô, ánh mắt sáng bừng, giọng nói vừa nghe vừa chậm:



– Bảo em đi sao em không đi? Ngốc nghếch ở lại làm gì!