Thiên Kim Trở Về
Chương 185 : Vô đề
Ngày đăng: 11:35 30/04/20
Trong nhà kho rất im ắng, có đôi khi nghe được tiếng chuột kêu, giọng nói của Hoàng Thao trầm thấp, nhẹ nhàng, trong không gian yên tĩnh này như lưu lại một dư vị đặc biệt.
– Tôi cũng đang hối hận đây!
Cố Trường Khanh chu miệng:
– Đáng ra tôi nên bỏ đi, không cần phải bị nhốt ở đây với anh!
Hoàng Thao cười cười:
– Em không nỡ để tôi bị thương.
Đôi mắt lấp lánh sáng bừng trong bóng tối, trong ánh mắt là ý cười ngập đầy.
Cố Trường Khanh lườm một cái:
– Đừng tự sướng nữa đi!
Cô thở dài, thấp giọng nói:
– Anh ra tay trượng nghĩa, quên mình cứu tôi, sao tôi có thể bỏ đi trơ mắt nhìn anh bị thương vì tôi, như vậy quá vô lương tâm!
Cô ngẩng đầu nhìn anh, nhẹ giọng nói:
– Mặc kệ nói thế nào, cảm ơn anh!
Hoàng Thao khẽ cười không lên tiếng, hồi lâu sau mới nói:
– Em bảo bọn họ đến bắt em làm gì? Đòi tiền chuộc?
– Không phải!
Cố Trường Khanh thấy mình đã làm phiền anh nên cũng không giấu diếm thêm nữa, đem chuyện Phùng Tước gọi điện thoại cho mình ra kể lại cho Hoàng Thao nghe. Hoàng Thao nghe xong cười lạnh:
– Thì ra có liên quan đến anh ta! Rốt cuộc anh ta đã làm gì? Còn để liên lụy đến em?
Cố Trường Khanh lắc đầu:
– Tôi không biết.
Hoàng Thao tức giận:
– Không phải em là bạn gái anh ta sao? Sao cái gì cũng không biết?
– Ai nói là bạn gái thì nhất định cái gì cũng phải biết, anh ấy không nói đương nhiên là có lí do của anh ấy!
– Thôi đi, để tôi cởi cho anh.
Nói xong cô cúi đầu, dùng răng cắn đứt dây thừng của anh.
Hoàng Thao ngồi xổm ở đó, cảm nhận được tóc cô cọ qua cổ tay anh, cảm giác ngứa ngáy, còn cảm nhận được má cô khẽ lướt qua tay anh, mịn màng mềm mại, hơi thở ấm áp phun lên tay anh, cảm giác tê dại không nói nên lời.
Hoàng Thao chỉ cảm thấy lòng rung động, anh không nhịn được, tay giật giật, vuốt ve má cô, cảm giác đầu ngón tay chạm đến nơi mịn màng, ấm áp, lòng anh cũng thật ấm áp.
Giây sau, cảm giác đau đớn truyền đến. Hoàng Thao hét lớn:
– Sao em lại cắn tôi!
– Anh ngoan ngoãn chút đi, nếu không tôi cắn đứt tay anh đó!
Hoàng Thao cắn răng:
– Đồ nhẫn tâm, dám đối xử với ân nhân cứu mạng như vậy!
Dù miệng oán trách nhưng vẫn mỉm cười, chẳng hiểu sao anh lại mong cô có thể cắn anh thêm một lần nữa. Anh bỗng cảm thấy tâm lý mình thật không bình thường chút nào!
Cố Trường Khanh mất nửa tiếng mới tháo được dây thừng trói tay Hoàng Thao, hai tay anh được tự do, tự cởi trói chân cho mình rồi cởi trói cho Cố Trường Khanh.
Hoàng Thao đứng lên hoạt động gân cốt, anh thấy Cố Trường Khanh xoa xoa vết bầm ở cổ tay, vẻ mặt đau đớn thì cười lạnh:
– Chẳng qua mới một tiếng, lần trước em trói tôi suốt mười mấy tiếng!
– Ai bảo anh sai người bắt cóc tôi!
– Này, nếu bằng ghi âm của em nằm trong tay người xa lạ thì em có an tâm không?
Hoàng Thao giơ sợi dây thừng lên rồi vung vung:
– Bắt cóc? Thế này mới gọi là bắt cóc! Chưa thấy ai tàn nhẫn như em…
– Đúng vậy, tôi rất nhẫn tâm, anh cẩn thận một chút! Cố Trường Khanh lạnh lùng nói.
Hoàng Thao trầm mặc một hồi rồi mới thấp giọng nói:
– Cẩn thận thì được gì? Phải vô tâm mới được…
Anh xoay người xem xét xung quanh, cửa lớn thì không thể, anh lại trèo lên thùng gỗ nhìn ra cửa sổ, phát hiện cửa sổ cũng bị khóa chặt. Bởi vì cửa sổ nhỏ, hẹp nên dù có đập vỡ lớp cửa kính cũng không thể ra được.
Hoàng Thao nhảy xuống, vừa định nói gì đó thì bỗng nghe được bên ngoài có tiếng xe lái đến. Hai người nhìn nhau, không hẹn mà cùng nhặt dây thừng lên, tự trói chân mình lại, nhưng cũng không trói chặt, sau đó chắp tay sau lưng giả vờ như bị trói. Vừa chuẩn bị xong thì đã có người đẩy cửa đi vào.