Thiên Kim Trở Về
Chương 186 : Bởi vì tôi bị điên
Ngày đăng: 11:35 30/04/20
Hai người vội cột dây thừng vào chân, lại vòng vòng qua cổ tay, nắm chặt phần dây thừa trong tay giả vờ như đang bị trói. Vừa mới chuẩn bị xong thì cửa kho hàng đã bị người mở ra, sau đó một chiếc xe màu đen tiến vào. Xe chở mấy tên bắt cóc này vào theo, Cố Trường Khanh nhận ra đây là một trong số những kẻ đã bắt cóc mình.
Có hai kẻ cầm trường côn trong tay, đi đến bên cạnh Cố Trường Khanh và Hoàng Thao, hơi thở lạnh lùng.
Hai người không biết đã xảy ra chuyện gì, đều ngừng thở, không lên tiếng.
Cửa sổ xe đóng chặt không nhìn được tình hình bên trong. Xe vừa vào đã tắt máy, rất im ắng không có lấy một chút động tĩnh nào nhưng trực giác của Cố Trường Khanh mach bảo có người đang ngồi bên trong, hơn nữa còn đang nhìn bọn họ.
Tên thủ lĩnh đi đến bên xe, gõ gõ cửa kính, cửa kính hé ra một khe hở, tên kia thấp giọng nói mấy câu với người bên trong, sau đó nhìn qua hướng bọn họ, Cố Trường Khanh nhìn chằm chằm vào khe hở kia, thoáng nhìn được một ánh mắt lạnh lẽo nhưng không thể nhìn được hết.
Tim Cố Trường Khanh đập loạn, trực giác nói cho cô biết chuyện này không hề đơn giản như vậy. Cô quay đầu lại liếc mắt nhìn Hoàng Thao một cái, thấy thần sắc anh lạnh băng, hiển nhiên là cũng có cảm giác giống như cô.
Đúng lúc này, bên ngoài lại có tiếng xe đi tới, sau đó một chiếc xe ô tô màu trắng đỗ lại ở trước cửa kho hàng.
Lòng Cố Trường Khanh nóng lên, thiếu chút nữa kêu ra tiếng bởi vì cô nhận ra được chiếc xe Phùng Tước thường dùng. Nhưng cô vẫn cố đè nén cảm xúc kích động của chính mình. Tuy không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng cô biết lúc này cần phải bình tĩnh hơn bao giờ hết.
Hoàng Thao ở bên cũng tỏ vẻ chú ý.
Hai người đều nhìn chằm chằm qua cửa chiếc xe kia, rất nhanh, cửa xe mở ra, một bóng dáng cao lớn, cường tráng bước xuống. Người tới có đôi mày kiếm dương cao, mũi cao thẳng, khuôn mặt kiên nghị, ánh mắt âm trầm lạnh lùng, cả người tản mát ra hơi thở lạnh lùng. Anh mặc chiếc áo khoác màu đen, tuy rằng vẻ mặt trấn định nhưng đôi mày hơi nhíu mà đôi mắt giăng đầy tơ máu đã tiết lộ sự lo lắng trong lòng.
Anh dùng lực đóng cửa xe, một tiếng ầm lớn vang lên khiến tim mọi người ở đây đều run lên.
Anh tiến lên hai bước, ánh mắt tìm kiếm quanh kho hàng, rất nhanh đã bắt gặp ánh mắt của Cố Trường Khanh. Một khắc đó, Cố Trường Khanh có thể cảm nhận được rất rõ, anh đang thở phào một hơi, nhưng rất nhanh, anh lại khôi phục sự bình tĩnh, trấn định lúc trước.
Môi Cố Trường Khanh giật giật, khẽ gọi một tiếng “Phùng Tước”, sau đó lại nghe được ở bên cạnh có tiếng hừ lạnh truyền đến.
Người tới chính là Phùng Tước, anh nhìn Cố Trường Khanh, hai mắt đen thâm thúy như có sóng ngầm mãnh liệt, trong mắt anh truyền ra ý tứ trấn an. Cố Trường Khanh như nghe thấy anh đang nói: “Đừng lo lắng, đã có anh đây rồi!”
Trái tim vẫn treo cao của cô như tìm được nơi an trú, dần dần bình ổn lại.
Ánh mắt Phùng Tước chuyển qua chiếc xe màu đen kia, ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén, chiếc xe kia không chút động tĩnh, tên thủ lĩnh đứng ở bên xe bỗng nhiên mở miệng nói:
– Thứ chúng tôi muốn anh đã mang đến đây chưa?
Phùng Tước nhìn hắn ta, ánh mắt sắc bén như đao, dù là kẻ bắt cóc vốn luôn trấn tĩnh cũng cảm thấy lòng lạnh run.
Phùng Tước lớn tiếng nói:
– Hai người đi trước đi, ba người chúng ta không thể đi cùng nhau đâu!
Bỗng nhiên tiếng súng nổ “đoàng” một tiếng, tất cả mọi người đều yên tĩnh lại, đám bắt cóc lau khóe miệng dính máu rồi dần tản ra.
Tên thủ lĩnh một tay cầm súng chĩa về phía này, Phùng Tước đứng vững vàng phía trước, sắc mặt Cố Trường Khanh trắng bệch, che mặt lại.
Phùng Tước thở phì phò, quay đầu lại lạnh lùng nhìn tên thủ lĩnh:
– Có bản lĩnh thì anh cứ nổ súng đi, hôm nay nếu bạn tôi không nhận được điện thoại của tôi thì sẽ giao thứ đó ra!
Vẻ mặt hắn ta dữ tợn, tay cầm súng khẽ run lên, hiển nhiên là vô cùng tức giận. Phùng Tước không hề sợ hãi, trừng mắt nhìn thẳng vào mặt hắn ta:
– Thả bọn họ đi!
Tên thủ lĩnh đánh một quyền vào bụng anh, Phùng Tước hét lớn một tiếng, người hơi cúi gập lại, sắc mặt trắng bệch lại chỉ trong chốc lát. Tên kia lại dùng súng nện mạnh lên trán anh, đầu Phùng Tước lập tức chảy máu.
Cố Trường Khanh hoảng hốt kêu lớn, muốn tiếng lên nhưng một tên cướp lại lấy chủy thủ ra chỉ vào cô, Hoàng Thao vội giữ chặt cô lại.
Phùng Tước thở sâu, máu tươi không ngừng chảy theo miệng vết thương của anh, chảy dài trên mặt trên người anh nhưng sắc mặt anh vẫn chẳng chút thay đổi, chậm rãi đứng lên, lạnh lùng trừng mắt nhìn tên thủ lĩnh, gằn từng tiếng:
– Thả bọn họ ra!
Nước mắt Cố Trường Khanh không thể khống chế nổi mà trào dâng nhưng cô lại khóc không thành tiếng. Hoàng Thao nhìn Phùng Tước, sắc mặt thoáng tái đi, hai tay lại giữ chặt tay Cố Trường Khanh, dù cô có đánh anh thế nào anh cũng không để ý.
Tên thủ lĩnh nhìn chằm chằm Phùng Tước một chút, bỗng nhiên hừ một tiếng. “Kể cũng là một trang nam nhi đấy!” Nói xong ra dấu mới người bên cạnh, “Dẫn bọn họ đi”, thân phận của hai người rất đặc biệt, giữ lại cũng chẳng phải là chuyện hay. Chỉ cần Phùng Tước ở trong tay bọn họ thì có cho hai người đi cũng chẳng sao.
Cố Trường Khanh thấy Phùng Tước như vậy thì sao chịu đi, Hoàng Thao khẽ nói thầm vào tai cô: “Đi rồi thì mới có thể nghĩ cách.”
Cố Trường Khanh ngẩn ra, nhớ tới thân phận của Phùng Tước, lại quay đầu nhìn Phùng Tước một cái rồi mới theo Hoàng Thao rời đi.
Đám thủ lĩnh lại trói chặt tay hai người, đẩy bọn họ lên xe rồi đưa bọn họ rời xa.