Thiên Kim Trở Về

Chương 19 : Tiên hạ thủ vi cường!

Ngày đăng: 11:33 30/04/20


Nhưng Phùng Tước này sao có thể nhìn ra tâm tư cô không đơn giản?



Buổi tối, Cố Trường Khanh nằm trên giường, lăn qua lộn lại không ngủ được, chỉ luôn nghĩ đến vấn đề này.



Nếu biểu hiện của mình thực sự rõ ràng như vậy những người khác cũng sẽ nhìn ra được, càng không thể lừa gạt được đương sự là Triệu Nghị và Khổng Ngọc Phân, hai người đó cũng không phải là kẻ ngốc.



Thật sự là kỳ quái…



Cố Trường Khanh oán hận trong lòng.



Con quan thì hay lắm sao? Còn dám chạy đến trước mặt cô mà uy hiếp cô…



Nhưng có thể để Hoa thiếu cũng phải kiêng kị thì quả thật là cô không thể đắc tội được…



Chuyện này khiến cô vô cùng bực tức.



Chẳng lẽ chỉ vì thế mà hủy bỏ kế hoạch của mình sao?



Đương nhiên không được, cô cũng không muốn bỏ qua bất kì cơ hội đả kích mẹ con Khưu Uyển Di nào cả! Bọn họ đã làm những chuyện độc ác với mẹ mình như vậy, có gì mà phải nhân từ? Mọi thứ đều đi theo quỹ đạo ban đầu, nếu mình chẳng làm gì thì chính là cho bọn họ cơ hội hại mình thêm một lần nữa. Như vậy đương nhiên mình phải tiên hạ thủ vi cường! Mặc kệ mình làm gì với bọn họ cũng đều là bọn họ tự tìm. Nếu bọn họ không hại chết mình thì mình đâu thể tái sinh, vốn đã chẳng có cơ hội để đối phó với bọn họ!



Nếu ông trời đã cho cô cơ hội này thì sao cô phải khách khí với bọn họ!



Nhưng phía Phùng Tước…



Cố Trường Khanh ngồi bật dậy, phiền não đi tới đi lui trong phòng.



Bỗng nhiên, cô dừng bước, hai mắt sáng bừng trong đêm tối.



Anh ta chỉ nói là không thể động đến Triệu Nghị nhưng trong kế hoạch của cô không hề muốn làm tổn thương Triệu Nghị. Quyền lựa chọn là của Triệu Nghị, quyết định thế nào cũng là do Triệu Nghị, cuối cùng Triệu Nghị chọn Khổng Ngọc Phân, nhà anh ấy cũng sẽ phá sản, liên quan gì đến cô? Phùng Tước kia dù có là con quan thì cũng phải biết đạo lý!



Một khi đã thế việc gì phải để ý đến kẻ luôn tự cho là đúng này!




Cũng may mọi thứ đều đã qua, giờ tất cả đều đã thuộc về ông! Không ai có thể cưỡi lên đầu ông được nữa!



Đây là ông dùng 20 năm tuổi trẻ và tự tôn của mình để đổi lại! Đừng ai nghĩ cướp đi mọi thứ của ông!



Đang nghĩ, cửa văn phòng bỗng bị người mở tung ra, Khổng Khánh Tường nhíu mày, ai dám to gan thế này!



Ông xoay ghế lại đã thấy Văn Kì Sơn tức giận đứng giữa phòng, theo sau là thư ký với vẻ mặt kinh hoàng.



– Chủ tịch, giám đốc Văn cố xông vào!



Khổng Khánh Tường vẫy vẫy tay với thư ký Hoàng, ý bảo cô đi xuống. Thư ký Hoàng liếc nhìn Văn Kì Sơn một cái, xoay người lui ra, lúc ra cửa tiện tay đóng cửa lại.



Khổng Khánh Tường chờ thư ký đi rồi, đứng dậy đi đến bên quầy bar, chậm rãi rót hai ly rượu vang rồi bình thản nói:



– Anh Văn, rốt cuộc là có chuyện gì khiến anh quên đi phép lịch sự tối thiểu vậy?



Văn Kì Sơn hừ lạnh một tiếng, đi đến bên bàn làm việc, ném tập tài liệu trong tay lên bàn, cả giận nói:



– Anh nói xem đây là cái gì!



Khổng Khánh Tường nhìn ông một cái, chậm rãi đi về phía bàn làm việc, đưa một ly rượu cho Văn Kì Sơn, Văn Kì Sơn cười lạnh một tiếng nhưng không nhận:



– Hi vọng anh xem tài liệu này xong vẫn còn có tâm tình uống rượu!



Khổng Khánh Tường nhíu mày, đặt chén rượu lên bàn, cầm lấy tập tài liệu kia mở ra xem, chỉ trong thoáng chốc mặt đã biến sắc.



Ông ngẩng đầu nhìn Văn Kì Sơn, trong mắt có sự bực bội, sẵng giọng:



– Văn Kì Sơn, anh làm chuyện này để làm gì? Anh cho rằng anh có thể uy hiếp được tôi?