Thiên Kim Trở Về

Chương 20 : Dắt chó phải dắt mũi

Ngày đăng: 11:33 30/04/20


Trong văn phòng, Khổng Khánh Tường nhìn văn kiện trong tay, đó là giấy xác nhận DNA của bệnh viện uy tín nhất thành phố B, bên trên có hai cái tên rất rõ ràng, là Khổng Khánh Tường và Khưu Ngọc Phân.



Tỉ lệ chính xác lên đến 95,999%.



Sắc mặt Khổng Khánh Tường xanh mét, vừa tức giận lại vừa hoảng hốt, vì để che giấu nỗi sợ này, ông ra sức ném tập giấy này lên bàn, chỉ vào Văn Kì Sơn, giận dữ nói:



– Văn Kì Sơn, anh làm cái này rốt cuộc là muốn gì? Anh cho rằng chỉ bằng những thứ này là có thể uy hiếp được tôi?



Văn Kì Sơn nghiến răng, tiến lên một bước, vung quyền đánh thẳng vào khuôn mặt anh tuấn của Khổng Khánh Tường, Khổng Khánh Tường lảo đảo ngã qua một bên, tay quệt qua khiến những món đồ vụn vặt trên bàn làm việc đều rơi xuống hết, vô cùng bừa bộn.



Khổng Khánh Tường ngã xuống đất, mắt nổ đom đóm, miệng chảy máu tươi.



– Quyền này là đánh thay Linh Lung! Mày là đồ khốn kiếp lòng lang dạ sói!



Văn Kì Sơn giận dữ quát, còn chưa chờ đối phương phản ứng lại thì đã lại xông lên trước, nắm cổ áo đối phương rồi lại đánh thêm một quyền nữa.



– Cái này là đánh thay Trường Khanh, mày là đồ cặn bã, căn bản không xứng để làm cha!



Khổng Khánh Tường bị ông đánh cho choáng váng đầu óc, không hề có khả năng chống trả.



Văn Kì Sơn đứng thẳng dậy, nhìn Khổng Khánh Tường, ngực phập phồng.



Bên ngoài, thư ký Hoàng nghe được tiếng đánh lộn trong phòng, kinh hãi gọi điện vào:



– Chủ tịch, có cần gọi cảnh sát?



Khổng Khánh Tường lắc lắc đầu, vịn vào bàn đứng lên nói qua điện thoại:



– Không cần, cô đừng xen vào.



Bên ngoài, thư kí Hoàng xoa xoa ngực, mắt nhìn mũi, mũii nhìn tim coi như chẳng biết.



Trong văn phòng, Văn Kì Sơn cười lạnh nhìn Khổng Khánh Tường.



Khổng Khánh Tường đứng thẳng dậy. Ông ta có thể đi đến ngày hôm nay một phần là nhờ tính nhẫn nại, bình tĩnh, chỉ cần một lát cũng đủ để áp chế sự giận dữ và khủng hoảng trong lòng, lạnh lùng nhìn Văn Kì Sơn.



– Anh muốn gì, nói đi!




– Sớm biết ông ấy sợ như vậy thì nên yêu cầu thêm chút gì đó!



Văn Kì Sơn nhìn cô cười:



– Cháu định bắt hắn làm gì?



– Ví dụ như bắt ông ấy phải nhổ ra một phần cổ phần của công ty!



Văn Kì Sơn cúi đầu, lắc lắc đầu cười khổ, sau đó thở dài một hơi:



– Trường Khanh, quả nhiên cháu vẫn chỉ là trẻ con.



Cố Trường Khanh đỏ mặt:



– Cháu nói gì sai sao?



Mình 24 tuổi thực ra cũng chẳng có gì nổi bật…



Văn Kì Sơn vỗ vỗ lưng cô, nhẹ nhàng nói:



– Sai cũng không sao, cháu còn nhỏ, tương lai còn dài, mỗi một sai lầm đều sẽ giúp cháu trưởng thành hơn.



Mặt Cố Trường Khanh càng đỏ.



Văn Kì Sơn nghiêm mặt nói:



– Sở dĩ hắn ta cố kỵ là vì hắn ta coi mọi thứ có được quan trọng hơn tất cả. Cho nên hắn ta có thể hi sinh những thứ còn lại kể cả lợi ích của mẹ con nhà kia. Nhưng yêu cầu của cháu lại ảnh hưởng đến lợi ích của hắn, như vậy chính là cháu đang dồn chó vào chân tường. Không phải cháu từng nói sợ bức hẳn ta quá, hắn ta sẽ được ăn cả, ngã về không mà bán hết cổ phần của công ty đi sao? Thực ra chính là đạo lý này.



Cố Trường Khanh gật đầu nói:



– Chú Văn, cháu đã hiểu, muốn thắng được đối thủ thì phải nắm bắt được đối thủ, nhất là nhược điểm của hắn thì mới có thể dắt mũi hắn!



Văn Kì Sơn vui mừng cười cười:



– Trẻ nhỏ dễ dạy!