Thiên Kim Trở Về
Chương 200 : Thổ lộ
Ngày đăng: 11:36 30/04/20
Hoàng Thao rất ngạc nhiên, không biết Khổng Ngọc Phân muốn nói gì với anh? Trực giác nói cho anh biết chắc chắn sẽ chẳng liên quan gì đến chuyện của công ty, không chỉ vậy mà nhất định còn có liên quan đến Cố Trường Khanh.
Tâm tư của Khổng Ngọc Phân dành cho anh sao anh có thể không biết? Đương nhiên anh cũng sẽ chẳng để tâm. Với anh mà nói, anh không cần phải chịu trách nhiệm vì tình cảm của người khác. Cô ta thích anh là việc của cô ta, anh chưa bao giờ lừa dối gì cô ta, cũng chưa bao giờ cho cô ta hi vọng, nếu vì thế mà cô ta bị tổn thương thì cũng chẳng liên quan gì đến anh.
Chẳng qua là anh mời cô ta đi ăn một lần, tiện thì qua nhà cô ta ngồi một chút, anh làm thế đương nhiên không phải vì có hứng thú với cô ta mà là muốn qua đó tìm hiểu chút tin tức của Cố Trường Khanh, thậm chí là xem nơi Cố Trường Khanh từng sống. Nhưng tin tức Khổng Ngọc Phân cung cấp được lại quá ít nên sau đó anh cũng chẳng có tâm tình gặp cô ta nữa.
Chỉ là như vậy mà thôi, nếu cô ta không buông tay được thì đó là vấn đề của cô ta.
Tuy rằng bây giờ anh không định thân thiết với Khổng Ngọc Phân nhưng vẻ thần bí của cô ta qua điện thoại vẫn khiến anh hiếu kỳ. Chẳng qua là đi ăn cơm với một cô gái mà thôi, đây với anh mà nói cũng chẳng có gì là to tát. Cho nên anh nhận lời.
Sau đó Khổng Ngọc Phân lại gọi cho anh nói là xe cô ta bị hỏng, hỏi anh có tiện qua đón cô ta không, Hoàng Thao cũng nhận lời.
Hoàng Thao chở cô ta đến Ngải Lệ Hoa, đậu xe xong, hai người cùng đi vào.
Khổng Ngọc Phân đặt bàn ở đây, nhân viên tạp vụ hỏi rõ rồi thì cười mời bọn họ đi vào, hai người đi về phía bàn đã đặt.
Bỗng nhiên Hoàng Thao dừng lại, bởi vì anh nhìn thấy Cố Trường Khanh và Phùng Tước ở cách đó không xa.
Hoàng Thao quay đầu, lạnh lùng liếc nhìn Khổng Ngọc Phân một cái.
Khổng Ngọc Phân chỉ lo nhìn hai người ở đằng trước mà không thấy được sắc mặt của Hoàng Thao.
– Khéo thật, ở đây còn gặp được bọn họ!
Khổng Ngọc Phân cố gắng giả bộ nhưng lại không che giấu được tia sáng lạnh lùng trong mắt.
– Đúng thế, thật trùng hợp. Hoàng Thao cười lạnh nói.
Sự trùng hợp này đương nhiên cũng là do Khổng Ngọc Phân tạo ra, chỉ là mục đích của cô ta là gì? Muốn để anh lạnh lòng?
Nhưng cô ta nhầm rồi, suy nghĩ và hành động của anh tuyệt đối sẽ không bị bất kì ai ảnh hưởng, khống chế được.
Hành động của Khổng Ngọc Phân lúc này như thằng hề đang nhảy nhót, chỉ thành trò cười cho người trong nghề. Đáng buồn là, cô ta lại chẳng hề hay biết gì.
– Chúng ta qua đó chào bọn họ đi.
Khổng Ngọc Phân đi về phía Cố Trường Khanh.
Hoàng Thao đành phải đi theo qua, đã gặp nhau thì đương nhiên phải chào hỏi một tiếng. Chỉ là, không biết Cố Trường Khanh thấy bọn họ thì sẽ nghĩ gì?
Bên kia, Cố Trường Khanh và Phùng Tước đã thấy được hai người bọn họ.
Nhìn thấy Khổng Ngọc Phân, Cố Trường Khanh hơi nhíu mày, chỉ cảm thấy tâm tình vui vẻ đã biến mất đến quá nửa.
Nhớ tới cuộc điện thoại trong thang máy chiều nay, Cố Trường Khanh biết nhất định là cô ta đã nghe ra được chỗ hẹn buổi tối của hai người.
Chỉ là… Cố Trường Khanh nhìn thoáng qua vẻ mặt bình thản của Hoàng Thao ở phía sau.
Nhìn nhìn, anh cảm thấy lồng ngực có chút khó chịu, buồn bực.
Anh quay đầu cầm lấy cốc định uống nước nhưng lại phát hiện cốc trống rỗng. Anh buông cốc nước, cười thật bất đắc dĩ.
Khổng Ngọc Phân nhìn ánh mắt Hoàng Thao dần ảm đạm xuống mà lòng cũng trầm xuống theo.
Cô ta không thể nhìn Cố Trường Khanh hạnh phúc, vui vẻ, không thể nhìn Cố Trường Khanh được người chú ý! Tựa như lúc trước cô ta không từ thủ đoạn cướp Triệu Nghị đi vậy, muốn để cho Cố Trường Khanh đau khổ! Chỉ có thế mới có thể bù lại mọi thứ cô ta đã phải gánh chịu.
Bên Phùng Tước, cha đã có động thái, bên Hoàng Thao cô ta nhất định phải nắm cho chắc, cũng không thể để Cố Trường Khanh bị con quan đá rồi lại quay đầu vào lòng Hoàng Thao!
Cố Trường Khanh và Phùng Tước ăn tối xong, chào bọn họ rồi bước đi.
Không lâu sau, Hoàng Thao cũng cùng Khổng Ngọc Phân rời đi.
Hoàng Thao lái xe đưa Khổng Ngọc Phân trở về.
Trên đường, Hoàng Thao nói với Khổng Ngọc Phân:
– Phó giám đốc Khổng, chẳng phải là cô có chuyện quan trọng muốn nói với tôi?
Vừa rồi tâm tư của anh đều đặt trên người Cố Trường Khanh nên cũng quên mất việc này. Nhưng anh cũng chẳng hề nghĩ cô ta có chuyện gì quan trọng, chẳng qua là lấy cớ mà thôi.
Khổng Ngọc Phân nói:
– Anh à, anh có thể tạm dừng xe không?
Hoàng Thao nhìn cô ta một cái, thấy cô ta cúi đầu, sắc mặt có chút cổ quái. Anh nghĩ nghĩ rồi vẫn theo lời cô ta nói, dừng xe ở bên lề đường.
Hoàng Thao ôm tay lái, hơi nghiêng người nhìn qua.
Khổng Ngọc Phân cúi đầu im lặng một hồi, ngực hơi phập phồng, sau đó cô qua quay đầu nhìn anh, mặt ửng đỏ, dịu dàng nói:
– Anh à, thực ra em đã thích anh từ rất lâu rồi…
Nói xong nghiêng người về phía Hoàng Thao, hai tay ôm cổ anh, nhắm mắt định hôn anh. Đối xử với đàn ông, trực tiếp thẳng thắn mới là hữu hiệu nhất, cô ta không nghĩ Hoàng Thao sẽ từ chối.
Ai ngờ Hoàng Thao sầm mặt xuống, nhanh chóng vươn tay nắm lấy bả vai cô ta, lạnh lùng và kiên quyết đẩy cô ta ra. Bởi vì quá kiên quyết, quá mạnh tay nên người Khổng Ngọc Phân đập vào cửa xe thành tiếng.
Khổng Ngọc Phân ngẩng đầu nhìn anh, hoảng sợ không thôi, khuôn mặt dưới ánh đèn u ám từ trắng chuyển thành hồng lại từ hồng chuyển về tái.
– Vì sao…
Cô ta mở to mắt, trong ánh mắt như có ngọn lửa đang thiêu đốt.
Cô ta nắm chặt tay, người không chịu khống chế mà run run, lớn tiếng kêu:
– Vì sao?!