Thiên Kim Trở Về

Chương 199 : Bạn trai tốt nhất

Ngày đăng: 11:36 30/04/20


Bên kia, Trần Di tiễn khách rồi, cùng Tạ Phương đến quán café gần đó hàn huyên.



Trần Di hỏi han gia đình Cố Trường Khanh thật cẩn thận, nghe Tạ Phương nói rồi trầm mặc một hồi.



Tạ Phương nhìn sắc mặt của bà thì nói:



– Sao thế? Trường Khanh là cô gái rất tốt đó? Là Triệu Nghị nhà em kém cỏi, nếu không đã chẳng đến lượt Tiểu Tước nhà chị đâu!



Trần Di vô thức khuấy ly café trước mặt, nhẹ nhàng nói:



– Con dâu mà chị hi vọng không phải là như thế…



– Thế thì phải như nào? Giống như cô bé Văn Tĩnh kia? – Tạ Phương hỏi bà.



Trần Di thở dài:



– Chẳng lẽ em không thấy Văn Tĩnh còn hợp với Tiểu Tước hơn Cố Trường Khanh?



Bà nhấp một ngụm café, buông chén rồi nói:



– Em cũng biết đó, chức vụ của anh chị vốn phải kiêng kị một chút, Cố thị nhà nó lại là công ty lớn như vậy, mọi người nhìn rồi sẽ nghĩ gì? Về sau Phùng Tước sẽ phải chịu không ít ảnh hưởng. Cái này cũng thôi nhưng em đã nói nhà bọn họ phức tạp như vậy, chẳng ai là đơn giản, về sau chẳng biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa… Trường Khanh lớn lên trong hoàn cảnh đó, chỉ sợ tính cách cũng không hợp với Phùng Tước nhà chị…



Tạ Phương có chút hối hận, bà vốn tưởng nói ra sự khó khăn trong gia đình của Cố Trường Khanh thì sẽ được đối phương thương tiếc, không ngờ lại phản tác dụng.



– Chị à, chị đừng nghĩ thế, thực ra Trường Khanh rất nhu thuận… Không như chị nghĩ đâu…



Tạ Phương có chút vội vàng.



– Như Văn Tĩnh, cha mẹ của nó đều là quan chức, nhất định sẽ giúp ích rất nhiều cho tiền đồ của Phùng Tước. – Trần Di lại nói.



Tạ Phương có chút bất đắc dĩ:



– Chị à, nhưng hôn nhân không phải là giao dịch, sao có thể tính toán chi ly như vậy được, chị chỉ cần nhìn Phùng Tước yêu Trường Khanh cỡ nào là biết! Trường Khanh nhất định là có ưu điểm của nó!



Trần Di lắc đầu:



– Chị cũng không nói Trường Khanh không tốt, con bé có thể vì cứu Phùng Tước mà tính mạng cũng chẳng màng, điều này chị rất cảm kích, chỉ là làm một người mẹ, đương nhiên chị muốn Phùng Tước lấy một người con gái phù hợp với nó. Nhưng tình cảm hai đứa tốt như vậy, chị cũng không nỡ để Tiểu Tước phải khổ sở, chỉ là ngồi đây càu nhàu với em mà thôi.
– Sao cơ? Đã đặt chỗ ở Ngải Lệ Hoa sao? Ha ha, lại là một niềm vui bất ngờ?



So với vẻ mặt oán hận của Khổng Ngọc Phân, nét hạnh phúc trên gương mặt Cố Trường Khanh rất rõ ràng.



Khổng Ngọc Phân nhìn theo bóng cô, hận đến đỏ mắt.



Đến tầng trệt, cô ta ra khỏi thang máy, nghĩ nghĩ rồi lấy di động ra gọi điện.



Điện thoại chuyển được, đầu bên kia vang lên giọng nói gợi cảm:



– Alo…



– Anh à, tối nay rảnh không? Cùng ăn tối được không, em có chuyện muốn nói với anh.



– Chuyện gì?



Khổng Ngọc Phân nói:



– Em đã đặt bàn ở Ngải Lệ Hoa rồi, buổi tối chúng ta nói chuyện. Anh không thể thất hẹn đó! Chuyện rất quan trọng!



Nói xong, Khổng Ngọc Phân cúp máy ngay.



Để cho Hoàng Thao nhìn cảnh Cố Trường Khanh và người đàn ông khác anh anh em em!



Có lẽ ánh mắt của Hoàng Thao sẽ lại quay về cô ta.



***



Ngải Lệ Hoa là quán ăn Quảng Đông, hương vị chính tông rất ngon. Hôm trước Cố Trường Khanh vừa mới nói với Phùng Tước là thèm ăn đồ Quảng Đông thì tối nay Phùng Tước đã đặt bàn ở đây.



Ngải Lệ Hoa trang hoàng cổ kính, bàn gỗ khắc hoa, đèn bát giác cung đình, bình phong thêu hoa, bên trong đốt gỗ đàn hương, còn có một cô gái mặc đồ thời Hán ngồi bên góc đánh đàn tranh.



Vẻ thanh u rất đặc biệt.



Phùng Tước và Cố Trường Khanh ngồi xuống bàn, hai người chọn đồ ăn, còn chưa ăn thì lại thấy Hoàng Thao và Khổng Ngọc Phân đi vào.