Thiên Kim Trở Về

Chương 198 : Tiệc sinh nhật 2

Ngày đăng: 11:36 30/04/20


Cố Trường Khanh ngồi xuống bên cạnh Triệu phu nhân, Phùng Tước ngồi bên cạnh cô.



Phùng phu nhân nhìn qua em họ, thấy con đang rót nước cho Cố Trường Khanh, vẻ mặt dịu dàng, cử chỉ săn sóc, làm mẹ đương nhiên là hiểu con. Nhìn con như vậy thì biết là nó rất thích cô gái tên Cố Trường Khanh này. Cô gái mà con mình thích tuyệt đối sẽ không kém, chỉ cần nhìn cô gái này chịu hi sinh vì con như vậy là biết rồi.



Con mình tìm được người nó thương yêu, là người làm mẹ, đương nhiên bà rất vui.



Chỉ là con vẫn luôn thần thần bí bí mỗi khi có ai hỏi đến gia cảnh nhà bạn gái, luôn bảo bọn họ gặp người trước rồi nói, điều này khiến Phùng phu nhân luôn lấn cấn. Nhân cơ hội này, bà như nói chuyện nhà, hỏi ra câu hỏi mình vẫn luôn quan tâm.



– Gia đình Cố tiểu thư làm gì? Cha mẹ làm gì?



Đây cũng là vấn đề mọi người quan tâm.



Từ trước đến giờ, hôn nhân đều bàn chuyện môn đăng hộ đối, ai chẳng mong có thông gia có thể diện? Chẳng phải bọn họ tham giàu chê nghèo, chỉ là mong gia đình đối phương thanh bạc, không cần giúp đỡ gì cho Phùng Tước thì cũng không thể trở thành vật cản được.



Nhất thời, mọi người đều nhìn Cố Trường Khanh.



Cố Trường Khanh nhìn Phùng phu nhân, mỉm cười rồi nói:



– Cô đừng khách khí, gọi cháu là Trường Khanh là được rồi.



Lại nói:



– Cháu là người Bắc Kinh, Cố Kiến Quốc sáng lập tập đoàn Cố thị chính là ông ngoại cháu.



Cha Phùng Tước là Phùng Quốc Quân ngồi đối diện thoáng giật mình:



– Vậy chủ tịch Khổng Khánh Tường chính là cha cháu?



Cố Trường Khanh trả lời:



– Đúng vậy.



Tập đoàn Cố thị là công ty lớn ở Bắc Kinh, Phùng Quốc Quân đương nhiên là biết. Ông và vợ lặng lẽ nhìn nhau, ngoài đó ra, vẻ mặt hai người cũng chẳng có gì khác thường nữa.



Mà đối diện, ông nội Phùng Tước là Phùng Kiến Trung khẽ cau mày, bà nội Phùng Tước vẫn mỉm cười, bà nhìn Cố Trường Khanh như thể càng nhìn càng thích. Phùng Tước lặng lẽ quan sát sắc mặt của người nhà, anh lặng lẽ nắm tay Cố Trường Khanh ở dưới bàn.



– Trường Khanh rất có năng lực, lúc trước cô ấy đến huyện F một mình, giúp một xí nghiệp nhỏ sắp phá sản khôi phục lại mà chỉ mất có ba tháng thôi đó.



Phùng Tước cười nói với người nhà như thể rất tự hào.



Phùng phu nhân nói:



– Xem thằng bé này kia, khoe khoang đến cả trước mặt chúng ta! Là Trường Khanh có năng lực chứ có phải con đâu, đắc ý làm gì hả?



Câu nói này của Phùng phu nhân khiến không khí trên bàn ăn lại thoải mái lại. Phùng Tước mỉm cười hai tiếng, lại càng nắm chặt tay Cố Trường Khanh. Cố Trường Khanh cũng mỉm cười theo, biểu hiện vẫn rất thoải mái.



Lúc này, mẹ Triệu Nghị là Tạ Phương vẫn im lặng bỗng nhiên lên tiếng, bà vỗ vỗ vai Cố Trường Khanh rồi cười nói:



– Chị à, Trường Khanh là cô gái tốt lắm đó, năm đó em còn định kéo con bé về làm con dâu, đáng tiếc sự đời thay đổi!



Cố Trường Khanh quay đầu nhìn bà cười:



– Cô Triệu, đã lâu rồi không gặp, không ngờ cô vẫn còn trẻ như vậy!



Tạ Phương cười nói:



– Các cháu đều đã trưởng thành, cô còn có thể trẻ được sao?



Phùng phu nhân là Trần Di thấy hai người thân thiết như vậy thì cười nói;



– Hai người biết nhau?




Cô gái tốt.



Cố Trường Khanh cầm lì xì trong tay mà nao nao, lòng có cảm giác không thể nói nên lời.



– Lần sau bảo Phùng Tước đưa đến nhà bà chơi nhé!



Bà nội Phùng Tước cười nói.



Trần Di cũng khách khí mời cô đến nhà chơi.



Cha Phùng Tước nói với Cố Trường Khanh:



– Mấy năm qua Cố thị phát triển rất tốt, lại tuân thủ pháp luật, cha cháu cũng là người có trách nhiệm.



Lúc này, Phùng Tước vội đi đến nói:



– Cha, mẹ, con đưa Trường Khanh về trước.



Cố Trường Khanh tươi cười chào tạm biệt bọn họ.



Trên đường trở về, Cố Trường Khanh ngồi trong xe Phùng Tước, yên lặng không nói gì.



Phùng Tước nhìn cô rồi nói:



– Sao thế, có phải vì câu nói của cha anh không?



Cố Trường Khanh nhìn ra phía trước, thấp giọng nói:



– Phùng Tước, chắc chắn em phải đuổi cha mình ra khỏi công ty, em chắc chắn sẽ giành lại mọi thứ, đến lúc đó cha mẹ anh sẽ nghĩ gì về em?



Phùng Tước một tay lái xe một tay nắm chặt tay cô, dịu dàng nói:



– Đừng lo lắng, em cứ làm việc em muốn làm, chuyện còn lại anh sẽ giải thích với cha mẹ, chỉ cần anh nói rõ nguyên nhân, tin chắc bọn họ cũng sẽ thông cảm cho em.



Anh biết khúc mắc của cô với cha và mẹ kế, bọn họ làm nhiều chuyện độc ác với cô và người thân của cô như vậy, bảo cô bỏ qua thù hận quả thực là đã quá cưỡng ép cô rồi. Cho dù cô chịu làm thế vì anh thì cả đời này cô cũng chẳng vui vẻ gì, đương nhiên anh không mong kết quả là như vậy.



Lòng Cố Trường Khanh vẫn không thể thoải mái, có lẽ nói ra mọi thứ, cha mẹ anh sẽ thông cảm nhưng thông cảm là một chuyện, chấp nhận lại là chuyện khác…



Phùng Tước nắm chặt tay cô, hai mắt nhìn ra phía trước, nhẹ giọng nói:



– Trường Khanh, ngay từ đầu giữa chúng ta sẽ có rất nhiều khó khăn, anh vẫn biết cả, lựa chọn em thì phải đối mặt với những gì, có lẽ về sau sẽ còn có những vấn đề khó khăn hơn nữa, anh đều biết cả nhưng chúng ta phải tin tưởng, chúng ta nhất định có thể vượt qua được, nhất định sẽ được ở bên nhau.



Cố Trường Khanh dựa đầu vào vai Phùng Tước, nhẹ giọng nói:



– Phùng Tước, sao anh lại gặp phải em chứ? Không gặp em, cuộc sống của anh nhất định sẽ đơn giản hơn nhiều…



Bình tĩnh, thuận lợi, tương lai cũng sẽ kết hôn với một cô gái như Văn Tĩnh, cả đời thuận buồm xuôi gió.



– Có người nói đây gọi là số mệnh, thực ra anh không tin vào số mệnh nhưng lúc này anh lại nguyện ý tin tưởng nó.



Phùng Tước hơi nghiêng đầu, dùng hai má vuốt ve tóc cô, trong lòng có hàng vạn sợi tơ tình vấn vít, không gặp được cô, cuộc sống có lẽ sẽ đơn giản hơn nhiều nhưng anh không cần sự đơn giản ấy, anh chỉ cần ở bên cô, cho dù có gặp núi đao biển lửa anh cũng không hối hận.



– Phùng Tước, có ai nói với anh là anh rất ngốc chưa, rõ ràng em đã cho anh cơ hội rời đi mà anh còn ngốc nghếch quay về. Em sẽ không có nhiều lòng tốt thế đâu. Lần này, em sẽ nắm chặt, quyết không buông tay!



– Em dám buông tay thì anh sẽ xiết chặt tay em lại!



Bên kia, Trần Di tiễn khách rồi, cùng Tạ Phương đến quán café gần đó hàn huyên.



Trần Di hỏi han gia đình Cố Trường Khanh thật cẩn thận, nghe Tạ Phương nói rồi trầm mặc một hồi.