Thiên Kim Trở Về
Chương 197 : Tiệc sinh nhật 1
Ngày đăng: 11:36 30/04/20
Nhẫn Phùng Tước tặng đeo vừa ngón áp út của Cố Trường Khanh, cô rất thích chiếc nhẫn đó nhưng mà…
– Lần đầu tiên gặp cha mẹ anh lại đeo nhẫn kim cương trên ngón áp út thì không hay lắm.
Nếu để cha mẹ anh hiểu lầm là cô cố ý biểu hiện gì đó thì không hay lắm,
Tuy rằng hai người bọn họ yêu thương nhau nhưng trước mặt cha mẹ anh cũng phải biết tiết chế một chút, nếu không sẽ dễ dàng khiến cha mẹ anh có ấn tượng xấu.
Đương nhiên Phùng Tước hiểu ý của cô, anh nhẹ giọng nói:
– Em nghĩ thật cẩn thận, được rồi, theo ý em.
Anh mở cửa xe để Cố Trường Khanh bước lên.
– Đúng rồi…
Phùng Tước vừa lái xe vừa cười nói:
– Hôm nay em sẽ gặp người quen đó, cũng đừng quá ngạc nhiên.
Cố Trường Khanh vừa soi gương, chỉnh trang lại một lượt vừa hỏi:
– Ai?
Phùng Tước cười cười:
– Cô họ của anh, cũng chính là mẹ của Triệu Nghị đó!
– Cô Triệu? Đã 8 năm rồi em không gặp cô ấy đó! Cô có khỏe không?
Cố Trường Khanh vừa mừng vừa sợ.
– Cô ấy khỏe lắm, nhưng nhiều năm qua cô vẫn không kết hôn, một lòng vì công việc và con trai, giờ mở một cửa hàng tranh ở Canada, lần này về Bắc Kinh là để mở chi nhánh ở Trung Quốc. Nếu thành công thì sau này sẽ qua lại giữa Canada và Trung Quốc.
Sau đó lại đi đến bên bà nội tóc đã hoa râm, cười nói:
– Chúc bà nội phúc như đông hải, thọ tỷ Nam Sơn.
Bà nội Phùng Tước cười toe toét, nói liền hai tiếng được được rồi ánh mắt lại nhìn qua Cố Trường Khanh, cười nói với cháu mình:
– Còn không giới thiệu đi sao?
– Đây là Cố Trường Khanh!
Phùng Tước lại giới thiệu Cố Trường Khanh cho người nhà mình.
– Cháu chào ông, cháu chào bà, chào cô chú!
Cố Trường Khanh rất lễ phép chào hỏi người nhà anh, lại đưa quà tặng cho bà nội Phùng Tước, nói hai câu cát tường.
Ông nội Phùng Tước mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn, vẻ mặt rất nghiêm túc, bà nội Phùng Tước thì tươi cười, cha Phùng Tước trầm ổn, điểm này Phùng Tước rất giống cha mình, mẹ Phùng Tước có khí chất cao nhã, trẻ trung xinh đẹp. Đôi vợ chồng còn lại là bác bá của Phùng Tước.
Mẹ Phùng Tước cười nói:
– Cố tiểu thư, ngồi đi, đến chơi là tốt rồi, còn mua quà làm gì, lại khiến cháu phải tốn kém rồi!
Cố Trường Khanh mỉm cười nhìn mẹ Phùng Tước:
– Chẳng qua chỉ là chút lòng thành, cô đừng để tâm!
Cô ngồi xuống bên cạnh Triệu phu nhân, Phùng Tước ngồi bên cạnh cô.
Phùng phu nhân lại hỏi:
– Nhà Cố tiểu thư làm gì? Cha mẹ làm gì?