Thiên Kim Trở Về

Chương 196 : Hạnh phúc

Ngày đăng: 11:36 30/04/20


Tiếng nhạc trong quán bar như những lời nỉ non, bên trong như có một làn khói nhẹ, trong không khí lại đủ các loại mùi hương, tất cả tất cả đều khiến người ta bị mê hoặc đến tận xương tủy.



Bàn tay người kia đặt bên vai Cố Trường Khanh.



Cố Trường Khanh quay đầu nhìn anh ta một cái, ánh mắt lạnh lùng mà quyến rũ, có sự kiêu ngạo khó có thể nói nên lời, trong lòng người kia nhất thời nảy sinh cảm giác kính trọng, không kìm lòng nổi mà vội buông tay.



Cố Trường Khanh nhìn gương mặt tuấn tú của anh ta, cười nhẹ:



– Cho tôi một phòng!



Trong phòng đặt một chiếc sofa rộng, ánh sáng hôn ám, bốn phía trang trí hoa lệ như vườn địa đàng trong truyền thuyết vậy.



Cố Trường Khanh vừa vào, chỉ một lát sau đã có nhân viên trẻ tuổi mang rượu vào, nhân viên mỉm cười rót rượu cho Cố Trường Khanh rồi hỏi đầy ái muội:



– Tiểu thư có muốn tìm một người để tâm sự?



Là tâm sự hay hành sự? Hoặc vừa tâm sự vừa hành sự? Chẳng qua chỉ là trao đổi sòng phẳng mà thôi.



Cố Trường Khanh cười cười, cầm lấy ly thủy tinh chân dài trước mặt, móng tay ánh lên ly thủy tinh trông vô cùng xinh đẹp.



Miệng cô tươi cười rất trong nhưng cũng rất lạnh:



– Tôi muốn gặp Âu Dương Kính!



Mà ngoài kia, sự xuất hiện của Cố Trường Khanh sớm đã khiến quán bar chấn động, bởi vì một mình cô đã bao trọn phòng đắt nhất, gọi loại rượu đắt nhất, lại trẻ tuổi, xinh đẹp cao quý như vậy, quả đúng là thượng đế trong mắt đám trai bao.



Đang lúc đám trai bao xoa tay, nghển cổ chờ đợi phán quyết thì nhân viên đi ra, nhìn ánh mắt nóng bỏng của mọi người rồi nói:



– Mọi người không cần chờ, vị tiểu thư kia muốn là ông chủ Âu Dương!



Âu Dương Kính đang lười nhác nói chuyện phiếm với nhân viên nghe vậy thì giật mình, bên cạnh một người trẻ tuổi liếc nhìn ông ta một cái, chua chua nói:



– Gần đây ông chủ Âu Dương chắc gặp vận đào hoa rồi, sao chuyện tốt nào cũng bị ông ấy chiếm hết vậy!



Bề ngoài, Âu Dương Kính bình thản nhưng trong lòng lại rất đắc ý. Tuy rằng ông ta lớn tuổi nhưng so với một số tiểu tử trẻ tuổi lại chẳng hề kém cỏi hơn, còn gì có thể chứng tỏ năng lực hơn việc được lọt vào mắt xanh của khách?



Ông ta cười đứng lên, vươn vai nói:



– Xem xem rốt cuộc là khách gì mà khiến mọi người trông chờ như vậy.



Âu Dương Kính đẩy cửa căn phòng VIP ra, nhìn thấy một cô gái xinh đẹp lạnh lùng đang ngồi trên sofa, trong tay cầm một chiếc ly thủy tinh, da trắng như tuyết, móng tay sơn đen hình thành nên sự đối lập tuyệt vời, vô cùng hấp dẫn thị giác. Người con gái nhìn qua ông ta, đôi mắt đen láy, đôi môi đỏ tươi, trong nụ cười của cô, khí chất cao quý lạnh lùng cứ tự nhiên mà lộ ra.



Trong nháy mắt, Âu Dương Kính như bị mê hoặc, dù là lúc còn trẻ trung phong độ nhất ông ta cũng chưa từng gặp được vị khách nào cao quý như vậy.



Con gái xinh đẹp, trẻ trung mà giàu có còn cần đến đây mua vui sao?



– Âu Dương Kính, nghe nói ông là sự an ủi tốt nhất dành cho phụ nữ.



Cố Trường Khanh nhìn ông ta, nhẹ nhàng nói.



– Trong mắt tôi, phụ nữ mãi là điều tuyệt vời đáng được yêu thương nhất.



Âu Dương Kính nở nụ cười nghề nghiệp, ngồi xuống bên cạnh Cố Trường Khanh, sau đó rót rượu cho cô, ông ta nhìn cô cười thật quyến rũ:



– Tối nay chính là ngày khó quên nhất đời tôi.



Nửa giờ sau, Cố Trường Khanh đã hiểu ra vì sao Khưu Uyển Di lại chọn ông ta.



Âu Dương Kính có bề ngoài xuất sắc là điều không thể nghi ngờ, chỉ cần ăn mặc chỉn chu thì vẻ anh tuấn của ông ta sẽ chẳng hề thua kém Khổng Khánh Tường, nhưng ông ta lại thức thời, dịu dàng, chu đáo hơn Khổng Khánh Tường nhiều. Ông ta có một đôi tai nhạy bén, lúc lẳng lặng lắng nghe phụ nữ nói chuyện thì đôi mắt đen láy sẽ nhìn đối phương thật chăm chú, sâu kín. Ông ta luôn biết phụ nữ muốn nghe gì, muốn thứ gì, ông ta biết khi nào thì nên nói gì, thậm chí còn biết khi nào thì nên phản ứng ra sao, thậm chí nụ cười trên mặt cũng có thể điều chỉnh rất tốt, sẽ khiến phụ nữ cảm thấy mình là người quan trọng nhất trong mắt ông ta. Cho dù là người phụ nữ mặt đầy nếp nhăn cũng có thể tìm được sự tự tin đó từ ông ta.



Quả thực ông ta chính là tinh anh trong lĩnh vực này, chỉ tiếc trời sinh ham mê cờ bạc, nếu không đâu chỉ là như hôm nay? Không có người đàn bà nào giữ mãi hứng thú với một con nghiện cờ bạc được. Ông ta có rất nhiều phương diện vượt trội so với Khổng Khánh Tường nhưng lại không phú quý được bằng Khổng Khánh Tường. Đương nhiên, đây là nguyên nhân khiến Khưu Uyển Di có được ông ta. Nếu không, Khưu Uyển Di là một người đàn bà gần 50 tuổi, sao có thể tìm được nhiệt tình từ một người đàn ông quyến rũ kém mình mười tuổi?



Cố Trường Khanh tới đây là muốn hiểu biết thêm về con người Âu Dương Kính, phỏng đoán vị trí của ông ta trong lòng Khưu Uyển Di.



Kết quả khiến cô rất vừa lòng, loại đàn ông này chính là người Khưu Uyển Di đang rất cần. Bà ta tìm được sự thỏa mãn từ Âu Dương Kính, đương nhiên cũng sẽ chẳng dễ dàng bỏ qua.



Cố Trường Khanh đạt được mục đích rồi thì cũng không định ở lâu, lập tức lấy trong túi ra một tập nhân dân tệ, đặt lên bàn rồi nhìn Âu Dương Kính, thản nhiên nói:




Anh nắm tay cô, chậm rãi đi đến bên cô, trong lúc này, anh vẫn nhìn cô, đôi mắt sáng bừng dưới ánh đèn càng thêm rõ nét, mang theo thần thái động lòng người.



Cố Trường Khanh nhìn anh, tim như có cái gì đang vuốt ve, vừa chua xót lại vừa mềm mại, cảm giác ấy không thể hình dung được, khiến cô rất muốn rơi lệ.



Sau đó, anh vươn tay kia, hai ngón tay cầm một chiếc nhẫn bạch kim nho nhỏ, viên kim cương trên nhẫn lóng lánh trong tay anh, đôi mắt anh còn sáng hơn kim cương.



Tay Cố Trường Khanh khẽ run lên, anh lại càng kiên định nắm tay cô, sau đó cẩn thận, trịnh trọng đeo chiếc nhẫn đó vào ngón áp út của cô.



Cố Trường Khanh cúi đầu nhìn chiếc nhẫn kia, kim cương sáng lóa ánh vào đôi mắt trong veo của cô, dường như có ánh lệ.



– Thích không?



Bóng dáng anh như làn nước thấm vào linh hồn của cô.



Cô gật gật đầu, muốn nói thích nhưng đến khi hé môi mới phát hiện, cổ họng như bị cái gì đó chặn lại, nói không nên lời.



Cô nhìn chiếc nhẫn kia, gật đầu rồi lại gật đầu, bỗng nhiên cảm thấy, chưa bao giờ thấy chiếc nhẫn nào đẹp như vậy.



Anh hơi cúi người xuống, vẫn cầm tay cô, anh nhìn vào mắt cô, mỉm cười nói:



– Nha đầu ngốc, cái này là để đeo cả đời, phải chọn cho kỹ vào!



Cố Trường Khanh muốn cười, cô nhìn anh, gật gật đầu rồi cười. Phùng Tước nhìn nụ cười của cô, nụ cười bên môi càng thêm sâu sắc, lan tràn đến sâu trong đáy mắt, ấm áp như ánh mắt trời, dịu dàng như làn nước ấm, một khắc đó, mọi thứ như bị lu mờ trong ánh nhìn rạng rỡ này của anh.



Bất giác, một giọt nước mắt lăn dài theo khóe mắt cô, anh vươn tay nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt ấy, giọng nói nhẹ nhàng như gió:



– Nha đầu ngốc….



Phùng Tước vốn định trả tiền cho chiếc ghim cài áo Cố Trường Khanh chọn nhưng Cố Trường Khanh kiên quyết tự trả, Phùng Tước cũng chẳng tranh với cô mà còn cười nói:



– Cũng được, em còn lắm tiền hơn anh cơ mà!



Khiến Cố Trường Khanh bật cười.



Lúc Phùng Tước đi mua nhẫn, nhân viên bán hàng vừa gói lại giúp Cố Trường Khanh vừa nhẹ giọng nói với cô:



– Tiểu thư, tôi rất hâm mộ cô có được người yêu đối xử tốt với mình như vậy.



Cố Trường Khanh hơi nghiêng đầu, nụ cười lẳng lặng hiện lên, như nắng sớm trong sương mù, ánh sáng mông lung, đẹp đến mê hồn.



– Đúng thế… Cô cười nói.



Cô ngẩng đầu thấy Phùng Tước đi về phía mình, như thể hạnh phúc đang đến gần bên cô.



***



20 tháng 11, sinh nhật của bà nội Phùng Tước.



Thực ra Phùng gia cũng không muốn phô trương lớn nhưng quan hệ nhà họ khiến bọn họ không thể lặng lẽ tổ chức sinh nhật. Hôm đó, khách đến đều là không mời mà đến, Phùng gia biết trước sẽ là như vậy nên đương nhiên đã chuẩn bị tốt mọi thứ.



Hôm đó, Phùng Tước sợ Cố Trường Khanh đến một mình sẽ mất tự nhiên nên cố ý đón cô qua.



Lần đầu gặp cha mẹ Phùng Tước, nói Cố Trường Khanh không lo lắng thì là nói dối. Từ mấy hôm trước cô đã bàn với stylist về việc ăn mặc cho ngày hôm nay, nội dung chính là thật tao nhã, thể hiện được khí chất của mình. Sau đó, Cố Trường Khanh chọn một bộ váy liền của một nhãn hàng trong nước, áo choàng dài, đồ trang sức trang nhã, rất khiêm tốn mà vẫn xinh đẹp.



– Em thế này có được không?



Cố Trường Khanh hỏi Phùng Tước đến đón cô, bởi vì thích anh nên cũng mong được người nhà anh yêu quý.



Phùng Tước nhìn cô rồi nắm tay cô cười nói:



– Đẹp lắm, em mặc gì cũng đẹp, đừng lo lắng, người nhà anh rất tốt.



Sau đó cúi đầu “ơ” một tiếng:



– Sao không đeo nhẫn anh tặng?