Thiên Kim Trở Về
Chương 195 : Màu lam quyến rũ
Ngày đăng: 11:36 30/04/20
Cửa hàng cơm Tây bài trí u nhã, trang hoàng xa hoa, rất có phong vị nên thành phần tri thức ở các công ty gần đó đều rất thích đến đây dùng bữa. Không lâu sau, quán cơm đã chật kín khách.
Cố Trường Khanh, Lý Giai và Khưu Vỹ ngồi chung bàn, ba người vừa ăn vừa nói chuyện phiếm, chủ yếu là Cố Trường Khanh và Khưu Vỹ nói chuyện với nhau.
Cố Trường Khanh vừa chậm rãi dùng cơm vừa ôn hòa hỏi Khưu Vỹ:
– Gần đây muốn đầu tư một chút, không biết phó giám đốc Khưu có cao kiến gì không? Phó giám đốc Khưu đang làm ở phòng đầu tư tài chính, nhất định là có rất nhiều tin tức.
Khưu Vỹ cắt bít tết, đang định đưa vào miệng, nghe được câu hỏi của Cố Trường Khanh thì liền buông dĩa trong tay, cười nói:
– Cố tiểu thư rõ ràng là cao thủ đầu tư, cần gì thỉnh giáo tôi?
Cố Trường Khanh từng làm một bản báo cáo đầu tư tài chính nên Khưu Vỹ mới nói thế.
– Thời gian này bận rộn việc của xí nghiệp nên sao có thể để ý đến thị trường chứng khoán được.
Cố Trường Khanh liếc nhìn anh ta một cái, cười nói:
– Không phải là phó giám đốc Khưu định phát tài một mình đấy chứ? Thế không hay đâu nha!
Khưu Vỹ nhìn nụ cười thoải mái của cô, đương nhiên là muốn khoe mẽ trước mặt giai nhân một hồi, anh ta buông dao nĩa, tỏ vẻ chuyên nghiệp, nghiêm túc nhất có thể:
– Nếu Cố tiểu thư đã nói vậy mà tôi còn không nói được gì thì đúng là quá có lỗi, không đáng lọt vào mắt xanh của Cố tiểu thư rồi.
Lý Giai nghe xong, nhất thời ăn không cảm thấy ngon nữa.
Nhưng bên kia, Khưu Vỹ không hề phát hiện, tiếp tục khoe khoang:
– Nếu Cố tiểu thư muốn thu được nguồn lãi lớn trong thời gian ngắn nhất thì đầu tư vào đồng Euro đi! Nếu Cố tiểu thư bị thua lỗ thì cứ tính sang cho tôi!
Đồng Euro? Cố Trường Khanh hơi động lòng.
Cô hỏi Khưu Vỹ chuyện này đương nhiên không phải là thực sự muốn thỉnh giáo gì anh ta, chỉ là muốn thám thính hướng đi của phòng tài chính mà thôi. Khưu Vỹ có thể đắc ý nói như vậy thì đương nhiên là anh ta rất chắc chắn.
Chẳng qua… Đồng Euro?
Bề ngoài, Cố Trường Khanh tỏ vẻ ngạc nhiên:
– Chơi ngoại hối? Quá mạo hiểm!
Khưu Vỹ nhìn cô, vô cùng tin tưởng:
– Mạo hiểm lớn thường thu lại nguồn lợi lớn, đầu tư chắc chắn là phải mạo hiểm rồi. Nhưng phòng tài chính của chúng tôi đã làm báo cáo rồi, trong thời gian sắp tới, đồng Euro có thể sẽ còn tăng mạnh nữa!
Khưu Vỹ chỉ thiếu điều vỗ ngực cam đoan mà thôi!
– Anh thực sự chắc chắn như vậy?
Cố Trường Khanh nhíu mày nhìn người đàn ông trong ảnh.
Ba trăm vạn, Khưu Uyển Di cũng dám chi đó! Bây giờ bà ta không thiếu tiền chỉ thiếu hạnh phúc, có thể bỏ tiền ra mua hạnh phúc thì đương nhiên sẽ chẳng keo kiệt.
Cố Trường Khanh nghĩ nghĩ:
– Giờ người đàn ông này còn bài bạc không?
– Hình như họ Khưu không muốn cho ông ta chơi bài bạc, khó khăn lắm Âu Dương Kính mới tìm được một thần tài, đương nhiên là nghe lời.
Thám tử cười nói tiếp:
– Nhưng cai bạc cũng khó như cai nghiện vậy, tôi thấy Âu Dương Kính sẽ chẳng nhẫn nhịn thêm được lâu nữa đâu, huống chi giờ ông ta lại chẳng thiếu tiền!
– Có thể tra được ông ta thích chơi bài bạc ở đâu không?
Thám tử không chút do dự:
– Đương nhiên là được, không thành vấn đề!
Cố Trường Khanh cười cười:
– Làm tốt lắm, tôi đã chuyển năm vạn tệ vào tài khoản của anh rồi, nhớ kiểm tra và nhận nhé!
Lý Giai dọn lại tài liệu, Cố Trường Khanh đứng lên, bỗng nhiên lại quay đầu nhìn thám tử tư:
– Quán bar của Âu Dương Kính ở đâu?
…
Quán bar của Âu Dương Kính có một cái tên rất gợi cảm, là màu lam quyến rũ.
Nó tọa lại tại một ngã tư đường phồn hoa của Bắc Kinh, quy mô không lớn nhưng cũng chẳng quá bé.
Buổi tối, Cố Trường Khanh đến đây một mình. Đêm nay cô mặc chiếc váy đỏ dài, đội tóc giả màu nâu, son môi đỏ chót, móng tay đen, giày cao gót đen.
Xinh đẹp, cao quý và cô đơn.
Trên người cô lộ rõ những điều này.
Cô đẩy cửa đi vào quán bar, âm nhạc bên trong quán không quá ầm ĩ mà lại ái muội, say mê. Ánh đèn mờ hôn ám, trong không khí thấm đẫm hương rượu say lòng người. Người trong quán bar, bất kể là nam hay nữ đều mang vẻ mặt mơ hồ, ánh mắt si mê.
Vừa đi vào, một người đàn ông hơn 20 tuổi, ăn mặc rất mốt, dáng người cao lớn cường tráng bước lên, lúc đến gần Cố Trường Khanh thì khàn khàn thì thầm vào tai cô đầy ái muội:
– Tiểu thư… một mình sao?