Thiên Kim Trở Về

Chương 202 : Cạm bẫy

Ngày đăng: 11:36 30/04/20


Khưu Uyển Di ngẩng đầu nhìn gương mặt trẻ trung anh tuấn của ông ta một cái, khẽ lắc lắc đầu, có một số việc chỉ có thể giấu kín trong lòng, không thể nói cùng ai, nếu không kết cục nhất định sẽ rất thê thảm.



– Em đã cho rằng em sẽ vui vẻ nhưng tuyệt đối chẳng vui vẻ chút nào, em nghĩ, nếu số mệnh có thể quay lại một lần nữa, cho em một cơ hội lựa chọn lại…



Khưu Uyển Di bỗng dừng lại không nói. Âu Dương Kính cười hỏi:



– Thế thì làm sao?



Khưu Uyển Di cúi đầu cười khổ:



– Nếu vận mệnh cho em cơ hội làm lại chỉ sợ em vẫn sẽ lựa chọn như thế, bởi vì so với những thứ bây giờ phải chịu đựng thì nghèo khó lại càng đáng sợ hơn, ít nhất bây giờ em có thể tìm được khoái hoạt nơi anh nhưng nếu em chọn nghèo khổ thì chính là tuyệt vọng.



Âu Dương Kính vuốt ve mặt bà ta, ánh mắt dịu dàng như có thể chảy nước, Khưu Uyển Di nhìn ông ta, lòng cũng say, chưa từng có người đàn ông nào nhìn bà ta bằng ánh mắt như vậy, dù là lúc có quan hệ mặn nồng nhất với Khổng Khánh Tường thì bà ta cũng chưa từng được chăm sóc như vậy. Trong thế giới của ông ta, bà có cũng được chẳng có cũng chẳng sao, như bụi bặm trong không khí, đê tiện không thể hình dung.



Là Âu Dương Kính đem lại cho bà niềm hạnh phúc của một người đàn bà.



– Uyển Di, người đàn ông nào có thể nhẫn tâm với một người như em chứ?



Khưu Uyển Di cười ôm chặt lấy Âu Dương Kính:



– Không phải ai cũng như anh, có người rất đáng sợ, trong thế giới của ông ta chỉ có ông ta mà thôi, đặt mình ở vị trí cao nhất, ông ta rất mạnh mẽ, mạnh mẽ đến độ khiến người ta phải run sợ! Ông ta có thể không chút kiêng dè mà làm tổn thương đến người ông ta không cần.



– Thật mong người em nói không phải là chồng em.



– Nhưng làm sao bây giờ? Chính là ông ta, tuy rằng em cũng không muốn thừa nhận điều này.



– Uyển Di, nhất định em đã phải chịu rất nhiều đau khổ.



– Còn nhiều hơn tưởng tượng của anh nhiều, cho nên em mới không thể buông tay, nếu không những gì em từng phải chịu đựng sẽ chỉ là vô nghĩa mà thôi.



– Uyển Di, ông ta không thương em là tổn thất của ông ta, thực ra em là một người đàn bà đáng được thương yêu, che chở nhất.



Khưu Uyển Di ngẩng đầu nhìn ông ta, nhẹ giọng hỏi:



– Thật sao?



Trong mắt tràn ngập tình cảm nồng nàn.



Đèn trên tường chiếu vào mặt bà ta, cho dù là lúc này, mặt bà ta vẫn trang điểm rất đậm, viền mi đậm, lông mi giả rất dài, phấn trắng son đỏ, sắc thái đậm nét này càng khiến đôi mắt bà ta thêm trống rỗng, thê lương. Lúc bà ta cười, nếp nhăn sâu nơi khóe mắt hiện rõ, cùng với lớp phấn dày đặc mà trông càng đáng sợ hơn.



Nhưng Âu Dương Kính lại cười thật chân tình:



– Đương nhiên rồi, vì sao anh phải lừa em chứ?



– Chẳng lẽ anh không chê em lớn tuổi hơn anh?



– Làm sao có thể?




– Không có tiền cũng chẳng sao, có muốn lấy chút tiền gỡ vốn, chưa biết chừng lại thắng đó.



Mắt Âu Dương Kính sáng bừng:



– Quân ca cho tôi vay tiền?



Quân ca vỗ vai ông ta, thân thiết nói:



– Giờ ai mà chẳng biết cậu tìm được ông chủ lớn, chúng tôi còn sợ cậu không có tiền trả sao?



Âu Dương Kính ngẩn ra, lần trước chẳng qua vay hơn 30 vạn thôi mà lãi mẹ đẻ lãi con thành ra là hơn 100 vạn, trò vay nặng lãi này chẳng vui chút nào!



Ông ta có chút do dự:



– Cái này…



Quân ca cười cười:



– Tùy cậu thôi, chẳng qua tôi thấy cậu thua nhiều như vậy, định cho cậu mượn để gỡ gạc lại, nếu cậu không cần thì thôi!



Nói xong vỗ vỗ bả ông ta nói “Tạm biệt, lần sau đến chơi” rồi quay người bỏ đi.



Âu Dương Kính nhìn theo bóng dáng của người kia mà nghĩ thầm:



– Nếu không thắng được 50 vạn về thì ăn nói sao với Khưu Uyển Di đây? Trước kia cũng vì mình ham bài bạc nên mới mất nhiều khách tốt, tuổi cũng đã lớn, sao còn nhiều cơ hội như trước được?



Chưa biết chừng sẽ lại thắng trở lại!



Nghĩ vậy Âu Dương Kính gọi Quân ca lại.



Chỉ chốc lát sau, Quân ca đến văn phòng, nói với một người đàn ông hơn 40 tuổi ngồi trong đó.



– Đại ca, đã thu phục được, đã cho hắn vay 30 vạn, chờ hắn thua lại cho vay, chỉ cần thua đỏ mắt thì sẽ chẳng quản được nhiều như vậy nữa!



Người đàn ông kia cười cười rồi nói:



– Mặc kệ hắn ta muốn bao nhiêu thì cũng đều cho vay hết!



– Được!



Quân ca đi ra ngoài.



Chờ Quân ca đi rồi, người đàn ông này lại đi vào trong văn phòng, bên trong cũng có một người đàn ông hơn 40 tuổi ngồi đó, mặc tây trang màu đen, tướng mạo bình dị, khuôn mặt bình tĩnh.



Cũng chính là lái xe kiêm vệ sĩ của Cố Trường Khanh, ông Vương!