Thiên Kim Trở Về

Chương 203 : Trả nợ

Ngày đăng: 11:36 30/04/20


Nếu là sòng bạc làm ăn thì tuyệt đối cũng không thể nào cho Âu Dương Kính vay nhiều tiền như vậy, vay nặng lãi chẳng phải ai cũng có thể vay, cũng không phải muốn vay bao nhiêu thì được bấy nhiêu, còn phải xem người đó có thể trả tiền không nữa? Giờ cho dù Âu Dương Kính bám được ông chủ lớn nhưng lúc trước đối phương trả tiền thay Âu Dương Kính cũng đã nói rõ ràng, đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng, nếu còn có lần sau thì tuyệt đối sẽ không trả nợ giúp. Cho nên dựa vào tình hình của Âu Dương Kính thì cũng chỉ cho ông ta mượn mấy chục vạn, muốn đào số tiền này từ người ông ta cũng không khó nhưng muốn bọn họ cho ông ta vay hơn 500 vạn thì tuyệt đối không thể!



500 vạn tính thêm lãi nữa thì cũng đã là hơn một ngàn vạn rồi, đến lúc đó đừng nói tiền lãi mà chỉ sợ tiền vốn cũng không thể thu lại nổi.



Chờ đối phương lấy ra 500 vạn cho Âu Dương Kính vay, Âu Dương Kính lại thua tiền vào sòng bạc tương đương là 500 vạn này lại quay về với bọn họ, chuyện thành công rồi đối phương sẽ hậu tạ, mà bọn họ chỉ cần hơi giúp chút sức là đủ rồi, chuyện tốt này đương nhiên sẽ chẳng ai từ chối cả!



Ông Vương và Văn ca tán gẫu xong thì đứng dậy cáo từ đi ra cửa sau, bên ngoài có một chiếc xe màu đen đợi sẵn, bên trong tối như mực không thể nhìn rõ cái gì hết.



Ông Vương ngồi vào ghế lái, xoay người nói với Cố Trường Khanh vẫn luôn ngồi chờ phía sau:



– Tiểu thư, chuyện đã làm tốt lắm rồi, tiền đã trả trước cho bọn họ! Người đó là người quen với chiến hữu của tôi, tiểu thư có thể yên tâm!



Cố Trường Khanh gật gật đầu:



– Đại khái phải chờ bao lâu?



Ông Vương đáp:



– Văn ca nói, nếu muốn để Âu Dương Kính không nghi ngờ thì có lẽ sẽ hơi lâu, hơn nửa tháng.



Cố Trường Khanh xoay người nhìn cửa ngách của sòng bạc, nhẹ nhàng cười:



– Nửa tháng thôi mà, thời gian lâu như vậy tôi còn chờ được, đâu nề hà gì nửa tháng!



Ông Vương lại hỏi:



– Tiểu thư, nếu người đàn bà trả tiền giúp Âu Dương Kính thì chẳng phải là chúng ta kiếm củi ba năm đốt một giờ sao? Hơn 1 ngàn vạn chẳng phải là bà ta không kiếm ra nổi đâu.


– Chính vì mẹ không muốn tin nhầm người khác nên mới cố ý tìm người điều tra qua, chuyện mẹ kế và chị kế nó mẹ không nói nhiều, việc này Tạ Phương đã nói với mẹ rồi, mẹ biết cũng không thể trách Trường Khanh được nhưng lúc Trường Khanh học trung học quả thực từng có qua lại với một người buôn ma túy, đây là sự thật!



Bất tri bất giác, Trần Di cao giọng:



– Phùng Tước, con xem xem, bạn bè của cha mẹ tìm con dâu con rể thế nào? Không phải ai cũng là người có quyền thế bối cảnh nhưng tuyệt đối là những người gia thế trong sạch! Vì sao? Bởi vì cuộc sống sau này còn rất dài, nếu con không có tiếng tăm gì thì cũng thôi nhưng nếu thực sự có cơ hội gì đó, những chuyện xung quanh con sẽ trở thành vũ khí để công kích con! Chỉ riêng quá khứ không sạch sẽ của Cố Trường Khanh đã đủ khiến người ta nghi ngờ rồi.



– Mẹ, sự thật không phải như mẹ nghĩ đâu.



Phùng Tước nhìn mẹ đang tức giận, nhất thời không biết nên giải thích thế nào, liên lụy đến quá nhiều chuyện, chỉ sợ nói thẳng ra sẽ càng khiến mẹ không chấp nhận được Trường Khanh mà thôi.



– Lúc chuyện đó xảy ra, con cũng ở đó, con hiểu rất rõ mọi chuyện. Trường Khanh và người đó chẳng có quan hệ gì cả, đều là mọi người hiểu lầm. Người đó từng theo đuổi Trường Khanh nhưng Trường Khanh không hề để ý đến anh ta, khi đó con và Trường Khanh đã ở bên nhau rồi! – Phùng Tước nói.



Phùng Tước đứng dậy rồi ngồi xổm xuống trước mặt mẹ, ngẩng đầu nhìn bà:



– Mẹ cũng biết đó, con không phải là người lỗ mãng, từ nhỏ đến lớn con vẫn đều biết cái gì nên cái gì không nên làm. Trường Khanh là lựa chọn của con, đây tuyệt đối không phải là một quyết định khinh suất, bằng không con sẽ không đưa cô ấy đến tiệc sinh nhật của bà nội. Mẹ à, gia đình Trường Khanh đúng là có chút phức tạp nhưng đó cũng không phải là lỗi lầm của cô ấy, chẳng ai có thể lựa chọn cha mẹ cả. Có lẽ chọn cô ấy sau này sẽ có chút rắc rối nhưng chẳng sao cả, cuộc sống vốn là như thế. Con cần một người bạn đời chứ không cần một đối tác!



Phùng Tước nắm chặt tay mẹ, nhẹ giọng nói:



– Mẹ, tin tưởng con và cũng tin tưởng Trường Khanh đi, được không?



Trần Di nhìn con, nhìn vẻ mặt và ánh mắt Phùng Tước bà đã biết một điều rằng anh đã quyết định là Cố Trường Khanh kia rồi. Tính cách của con bà rất hiểu, anh rất có nguyên tắc, một khi đã quyết định thì sẽ không thay đổi. Cố Trường Khanh kia nếu có thể được con đối xử chân tình như vậy thì những lời đồn đại đó chắc cũng không phải là sự thật.



Trần Di thở dài, bà vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt con:



– Chỉ cần con biết mình đang làm gì là tốt rồi.



Quả thực bà không thích Cố Trường Khanh, bà thích một nàng dâu đơn giản nhưng con trai thích Cố Trường Khanh. Chỉ cần Cố Trường Khanh không có vấn đề gì quá lớn thì người làm mẹ như bà cũng chỉ có thể nhường bước. Bà cũng không phải là người mẹ hay bắt ép con cái.