Thiên Kim Trở Về
Chương 213 : Không khống chế được
Ngày đăng: 11:36 30/04/20
Bởi vì không có đủ số phiếu bầu nên Khưu Minh Căn thất bại. Nhưng với Khổng Khánh Tường mà nói, cơn ác mộng này vẫn chưa chấm dứt, ngay sau đó, giám đốc Trương phòng đầu tư, giám đốc Lưu phòng tài chính cũng đều ngã ngựa. Nhìn thấy một đám người bị đá ra khỏi ban quản trị như vậy, làm gì mà Khổng Khánh Tường còn chưa hiểu vấn đề? Giám đốc Lưu bị khiển trách bị đá ra cũng là điều có thể hiểu nhưng dựa vào cái gì mà giám đốc Khưu và giám đốc Trương cũng đều trượt? Nhất định là Cố Trường Khanh đã ngầm bày trò với các cổ đông để được bọn họ ủng hộ! Thậm chí còn cấu kết với công ty Simon. Nhưng ông ta không hiểu, dù có mối quan hệ với Phùng Tước nhưng mối quan hệ đó chưa chắc chắn, những lời đồn đại lúc trước ông ta tung ra cũng đủ để các cổ đông nhỏ nghi ngờ vào mối quan hệ này nhưng sao bây giờ bọn họ có thể ủng hộ Cố Trường Khanh không chút do dự như vậy! Đương nhiên ông ta không biết, trong số các cổ đông nhỏ này, 8% cổ phần đều nằm trong tay Cố Trường Khanh.
Ông ta nhìn Cố Trường Khanh ở dưới, ánh mắt như thanh đao sắc nhọn nhất, trong mắt ông ta, Cố Trường Khanh không phải là người có quan hệ huyết thống với mình mà là một kẻ cướp, là kẻ thù âm mưu chiếm đoạt mọi thứ của ông ta! Nhưng dù có hận đến đâu thì lúc này ông ta có làm được gì? Cố Trường Khanh cảm nhận được ánh mắt như lăng trì của Khổng Khánh Tường, cô ngẩng đầu nhìn ông ta rồi mỉm cười, không chút che giấu sự đắc ý trong lòng. Kế hoạch của cô trong bao nhiêu năm chính là để nhìn thấy vẻ thất bại thảm hại của Khổng Khánh Tường, cô cần gì phải giấu diếm, cô muốn tỏ vẻ người thắng trước mặt ông ta để cho ông ta khó chịu!
Quả nhiên, Khổng Khánh Tường nhìn thấy nụ cười của cô thì sắc mặt muốn khó coi cỡ nào thì có đủ cỡ ấy, Cố Trường Khanh như thấy được cả cơ bắp trên mặt ông ta giật giật vì sự giận dữ quá độ này.
Sau đó, đến lượt cổ đông Chu.
Khổng Khánh Tường nhìn đám người trước mặt lần lượt giơ tay lên, rất rõ ràng, số phiếu thoải mái quá bán. Những cổ đông nhỏ đều giữ im lặng lúc bầu Khưu Minh Căn thì giờ lại rất đồng lòng bỏ phiếu. Cổ đông Chu đứng lên, hai tay ôm quyền, lớn tiếng cười nói:
– Cảm ơn mọi người ủng hộ, cảm ơn!
Nói xong còn cố ý nhìn Khổng Khánh Tường, cười lớn hai tiếng rồi nói:
– Chủ tịch Khổng, bao nhiêu năm rồi mới có thể gặp lại anh ở Ban giám đốc! Về sau xin anh chiếu cố nhiều hơn! Ha ha!
Cổ đông Chu vuốt cằm, cười đến rung người, Khổng Khánh Tường chỉ cảm thấy trong tiếng cười đó như có một chiếc búa tạ đang dùng sức nện, nện vào lòng ông ta đến đau đớn! Ông ta gắt gao nắm chặt cạnh bàn, móng tay như bấm vào bàn, gân xanh trên mu nổi lên trông rất đáng sợ.
Sau đó là những người còn lại, phàm là bè lũ của Khổng Khánh Tường thì Cố Trường Khanh đều đá hết ra ngoài, chỉ giữ lại những người có năng lực vẫn ủng hộ Cố thị.
Mà Khổng Khánh Tường chỉ có thể trơ mắt nhìn, dù giận đến run người cũng chẳng thể làm gì được!
Cuối cùng, đến lượt Cố Trường Khanh.
Lúc này Khổng Khánh Tường đã chuẩn bị sẵn tư tưởng nhưng vẫn không thể nào đối diện được với sự thật này, ông ta ngồi đó nhìn đám người phía dưới, người rét run lên từng cơn, mặt trắng bệch lại, nửa ngày sau cũng không nói được lấy một lời.
Cổ đông Chu ngồi dưới kêu:
– Chủ tịch Khổng, anh đừng kéo dài thời gian nữa! Buổi tối tôi còn có hẹn đó!
Cổ đông Chu vừa nói vừa cười, hoàn toàn chẳng chút che giấu sự vui mừng khi thấy người gặp họa. Ông bị Khổng Khánh Tường đè ép lâu như vậy, sớm đã nghẹn một bụng oán khí, nay đợi được cơ hội, dựa vào tính cách của ông thì đương nhiên sẽ không để Khổng Khánh Tường được thoải mái.
Khổng Khánh Tường hung hăng lườm cổ đông Chu một cái, gân xanh trên trán nhảy loạn, ông ta thở sâu rồi khó nhọc mở miệng:
– Cảm ơn cô vẫn luôn ủng hộ!
– Chúng ta là bạn bè mà!
Từ Khôn hạ giọng cười nói:
– Vừa rồi cha cháu đúng là quá tức giận rồi, về nhà cháu phải cẩn thận một chút, dù sao ông ta cũng là cha cháu, có nhiều lúc cháu vẫn phải chịu thiệt.
– Cháu chẳng sợ ông ta đâu!
Cố Trường Khanh hừ một tiếng, sau đó lại bưng miệng cười:
– Khi nãy sắc mặt của ông ta thật đặc sắc.
Từ Khôn đột nhiên nghiêm mặt:
– Trường Khanh, không thể có thái độ này với cha mình được!
Cố Trường Khanh ngẩn ra nhưng Từ Khôn lại lập tức cười nói:
– Nhưng vừa rồi nhìn sắc mặt ông ta như vậy, chẳng hiểu sao cô cũng thấy rất thống khoái!
Lúc này Cố Trường Khanh mới hiểu là bà đang đùa mình.
Lúc này Từ Khôn ngừng cười nhìn ra sau lưng Cố Trường Khanh, khẽ nói:
– Nhưng có người đúng là cháu phải cảm ơn đó!
Cố Trường Khanh quay đầu lại, phía sau là một người con trai đứng đó, tây trang phẳng phiu, phong độ ngời ngời, tao nhã cao quý.
Chính là Hoàng Thao.