Thiên Kim Trở Về

Chương 214 : Mày cút đi cho tao!

Ngày đăng: 11:36 30/04/20


Từ Khôn vỗ vỗ vai Cố Trường Khanh rồi cười lui ra ngoài.



Rất nhanh, trong phòng họp chỉ còn lại Hoàng Thao và Cố Trường Khanh.



Cố Trường Khanh xoay người nhìn anh mỉm cười, Hoàng Thao cười cười đi đến bên cô.



– Trận này em thắng rất thuyết phục.



Hoàng Thao cười nói.



– Cũng nhờ có mọi người ủng hộ!



Cố Trường Khanh nhìn anh, thành tâm thành ý nói:



– Cũng cảm ơn anh, Hoàng Thao, ơn nghĩa của anh tôi sẽ ghi tạc trong lòng.



Hoàng Thao nhẹ nhàng lắc đầu:



– Tôi chẳng qua nắm 5% cổ phần, nhưng em lại được công ty Simon và tuyệt đại đa số các cổ đông ủng hộ, chuyện này cũng không đơn giản!…



Hoàng Thao nhìn cô cười cười, đôi mắt xếch có chút u ám:



– Simon là công ty đầu tư của Mỹ, sẽ không có mối quan hệ gì với em chứ?



Cố Trường Khanh nhíu mày chỉ cười không nói, tuy rằng nhiều lần được Hoàng Thao giúp đỡ nhưng không hiểu sao, bảo cô tin tưởng anh như tin Từ Khôn và Lý Giai thì cô vẫn không làm được.



– Tóm lại, sự ủng hộ của anh đã giúp tôi một việc rất lớn, đây là điều không thể phủ nhận! Cố Trường Khanh nói.



Hoàng Thao nhìn cô một hồi, sau đó cúi đầu cười nhẹ, lòng có chút mất mát, một lát sau anh lại hỏi:



– Giờ em vui không?



Thấy anh đột nhiên nhắc đến chuyện này, Cố Trường Khanh thoáng ngẩn ra rồi đáp:



– Đương nhiên, rất vui.



Hoàng Thao hít sâu một hơi rồi ngẩng đầu nhìn cô:



– Vậy là đủ rồi, em vui thì tôi cũng vui, tôi làm những thứ này chẳng qua là vì mong mình được vui vẻ, cho nên em cũng đừng đặt nặng vào lòng, bởi vì tôi đơn giản là vì bản thân mình mà thôi!



Cố Trường Khanh lại thất thần, cô cảm thấy Hoàng Thao trước mặt càng ngày càng xa lạ, vì lợi ích mà không từ thủ đoạn, làm bất cứ chuyện gì cũng đều vì một mục đích từ đầu mới là Hoàng Thao mà cô biết, người đàn ông trước mặt này chính là Hoàng Thao mà cô quen sao?



Cô nhớ lại lời tỏ tình trong thang máy ở huyện F của anh, chẳng lẽ đó là thật? Cô vẫn nghĩ đó chẳng qua là một thủ đoạn nào đó của anh mà thôi.



Nhưng cho dù là sự thật thì phải làm sao? Tình cảm không thể báo đáp, hơn nữa tin chắc anh cũng hiểu rằng giữa hai người tuyệt đối là không thể.



Đúng lúc này, điện thoại của Cố Trường Khanh vang lên, cô nói câu xin lỗi rồi nghe máy:




Đầu tiên, Khổng Khánh Tường hơi ngẩn ra, sau đó thì giận không thể kiềm chế:



– Con nha đầu chết tiệt này, mày dám nói với tao như vậy!



Nói xong vung tay lên định tát cô.



Cố Trường Khanh nhanh nhẹn ngửa đầu ra sau, tránh thoát được cái tát này của ông ta, mà Khổng Khánh Tường vì một đòn thất bại nên người mất trọng tâm, cả người nhào ra phía trước, trông có chút chật vật.



Khưu Uyển Di và Khổng Ngọc Phân thấy Khổng Khánh Tường tát trượt thì đều có chút thất vọng.



Khổng Ngọc Phân đứng dậy, lạnh lùng nói:



– Cố Trường Khanh, giờ có phải mày đã chẳng coi cha ra gì nữa không? Chẳng còn vẻ bề ngoài đoan trang chút nào, thật muốn để cho mọi người nhìn thấy vẻ mặt của mày lúc này!



Cố Trường Khanh nhìn cô ta cười:



– Chị vẫn nên tự nhìn lại vẻ mặt này của mình đi! Nghe nói chị lại bị người ta đá, nên soi gương cho cẩn thận, tìm ra nguyên nhân khắc phục cho bản thân thì hơn!



Cô chẳng qua chỉ thuận miệng nói vậy, ai ngờ Khổng Ngọc Phân lại tái mét mặt, chỉ vào Cố Trường Khanh, the thé nói:



– Là Hoàng Thao nói cho mày đúng không! Con điếm non này…



Cố Trường Khanh trầm mặt, bước nhanh tới trước mặt Khổng Ngọc Phân, một bạt tai vung qua đánh cho Khổng Ngọc Phân ngã nhào xuống sofa.



Khổng Ngọc Phân bưng mặt hét chói tai:



– Mày dám đánh tao!



Cố Trường Khanh chỉ vào mặt cô ta, âm trầm nói:



– Mồm miệng chị sạch sẽ chút đi, chị còn dám làm nhục mẹ tôi thì cẩn thận tôi xé nát miệng chị ra đó!



Lúc này, Khưu Uyển Di ở bên thấy con gái bị đánh thì cũng nhào tới, lớn tiếng kêu to:



– Con điếm non này, mày dám đánh con gái tao, tao đánh chết mày!



Cơn giận của Cố Trường Khanh dâng lên, cô cũng chẳng thèm quay đầu lại, vung tay tát Khưu Uyển Di một cái, động tác của cô vừa nhanh vừa mạnh, Khưu Uyển Di sao tránh được, hét lên một tiếng rồi ngã xuống, nhào vào bàn trà rồi lại kêu một tiếng thảm thiết rồi ngã lăn xuống đất.



Khưu Uyển Di ôm chỗ bị đụng đau, khóc nói:



– Sao mày có thể ác độc như vậy, mày không phải là người, mày bắt nạt mẹ con tao như vậy! Mày không thể dung được tao? Không thể sống nổi nữa rồi!



Bên kia, Khổng Khánh Tường cũng nổi trận lôi đình:



– Đứa con gái bất hiếu này, từ sau khi mẹ mày chết, là ai chăm sóc mày, là ai đưa mày ra nước ngoài học hành, hết sức bồi dưỡng mày, giờ vừa mới học hành trở về đã muốn đuổi cha mình đi sao? Tao không có đứa con gái như mày! Mày cút đi cho tao, cút cho tao!