Thiên Kim Trở Về
Chương 219 : Hội đồng quản trị
Ngày đăng: 11:36 30/04/20
Hôm đó, trời phủ tuyết trắng, gió lạnh thấu xương!
Phiên giao dịch đầu tiên trong buổi sáng hôm đó, giá cổ phiếu lại tiếp tục bị sụt giảm, nhìn tiền trong tay đang dần bốc hơi, sao các cổ đông còn bình tĩnh được?
– Cố tiểu thư, cô giải thích chuyện này thế nào đây? Cô bảo chúng tôi tin cô, cũng được thôi nhưng trước đó xin hãy làm cho mọi người bên ngoài tin tưởng cô đã!
Các cổ đông vì xót tiền nên nói chuyện chẳng chút nể nang.
Từ Khôn vội vàng nói:
– Ông Lưu, ông bình tĩnh đã, Cố tiểu thư đã cố gắng hết sức để làm sáng tỏ mọi chuyện, vốn đã bình ổn lại nhưng đột nhiên lại xảy ra sự cố, tôi nghi ngờ có người đang giở trò quỷ!
Lúc nói chuyện, Từ Khôn liếc nhìn Khổng Khánh Tường một cái.
Khổng Khánh Tường ngồi ở đó, vô cùng bình tĩnh, mặt không biến sắc.
Bởi vì Hoàng Thao còn bận nhiều việc ở Hong Kong nên đã ủy thác Jason tham gia cuộc họp này thay anh, anh đã dặn Jason phải hoàn toàn ủng hộ Cố Trường Khanh nhưng rốt cuộc Jason vẫn không thể lo lắng chu đáo được, không khí này cũng không dám mở lời nhiều.
– Chúng tôi mặc kệ là ai phá rối, chúng tôi đầu tư vào Cố thị, các người phải bảo vệ quyền lợi của chúng tôi, nếu vì vấn đề của các người mà xảy ra chuyện thế này thì các người cũng phải nói cho rõ ràng, nếu không sau này còn ai dám đầu tư vào Cố thị nữa!
Một cổ đông khác cũng nổi giận đùng đùng nói.
– Đúng thế, chưa đầy hai ngày đã sụt giá mạnh như vậy, còn cứ tiếp tục thì đến chúng tôi cũng không ngồi yên được nữa!
Đến cổ đông Chu cũng không thể hòa nhã nổi.
Cố Trường Khanh đối mặt với sự chất vấn của bọn họ, nhất thời cũng không biết nên nói gì.
Cho dù nói là Khổng Khánh Tường phá rối thì cũng phải đưa ra bằng chứng! Nếu không nói gì cũng chỉ là vô dụng, bởi vì cổ phiếu rớt giá mới là sự thật rành rành ở đó.
Khổng Khánh Tường ngồi đó nhìn sắc mặt Cố Trường Khanh rồi cười lạnh. Ông ta hắng giọng, mở miệng nói:
– Hôm nay ban giám đốc mờ họp là vì có vị cổ đông đề nghị thăng Cố Trường Khanh là tổng giám đốc để chia rõ hai chức vụ tổng giám đốc và chủ tịch công ty…
Còn chưa nói xong, ông Lưu lúc trước đã trợn mắt quát:
– Chủ tịch Khổng, ông đang đùa cái gì thế? Bây giờ còn đề bạt Cố tiểu thư lên làm tổng giám đốc? Chỉ sợ tin này vừa truyền ra thì cổ phiếu sẽ càng sụt giá mà thôi. Lúc trước chủ tịch Khổng vẫn kiêm nhiệm hai chức vụ mà vẫn lo liệu tốt chuyện công ty đấy thôi. Chúng tôi đều tin tưởng ông! Đề nghị này, tôi thấy nên vứt vào sọt rác đi!
Các cổ đông khác cũng phụ họa theo, cho dù là cổ đông Chu căm ghét Khổng Khánh Tường như vậy mà cũng chẳng hề nói đỡ cho Cố Trường Khanh.
Khổng Khánh Tường lạnh lùng liếc nhìn Cố Trường Khanh một cái.
Bốn phía đều là camera và đèn flash, còn có không ít phóng viên cầm máy ảnh nháy nháy, trong hội trường, ánh đèn flash chớp lên liên tục.
Cố Trường Khanh và Lý Giai ngồi trong văn phòng, xem truyền hình qua máy tình.
Lý Giai chỉ vào Khổng Khánh Tường ngồi chính giữa, tây trang phẳng phiu, phong độ ngời ngời:
– Câu mặt người dạ thú chính là để hình dung về loại người thế này.
Cố Trường Khanh lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Khổng Khánh Tường trên màn hình, lại nghe Lý Giai nói:
– Ông ta không cho em tham dự, không phải là muốn nói cho mọi người em đã bị công ty lãnh đạm đấy chứ? Chị phải xem xem ông ta định nói gì? Lý Giai thở phì phì.
Cố Trường Khanh chỉ cảm thấy ánh đèn huỳnh quang trong màn hình chiếu thẳng vào mắt cô khiến cô thấy đầu váng mắt hoa.
Rất nhanh, buổi họp báo bắt đầu.
Khổng Khánh Tường ngồi nghiêm chỉnh ở đó, rất có khí thế, đầu tiên ông ta nói mấy câu cảm ơn, sau đó nói:
– Gần đây Cố thị đã xảy ra một số chuyện khiến mọi người không vui, tôi không biết là do ai gây ra nhưng tôi chắc chắn là họ nhằm vào Cố thị. Tôi vô cùng lên án hành động làm tổn thương Cố thị, tổn thương đến con gái tôi này!
Khổng Khánh Tường nói như chém đinh chặt sắt, vô cùng khí phách.
Bên dưới có phóng viên hỏi:
– Xin hỏi Khổng tiên sinh, có lời đồn rằng clip kia thực ra chính là kiệt tác của Khổng tiên sinh, là vì con gái ông được mọi người ủng hộ sắp có thể vượt qua ông nên ông mới dùng hành động này để bôi nhọ con gái mình, có chuyện đó sao?
Khổng Khánh Tường sầm mặt lại như thể rất tức giận:
– Là ai nói ra mấy chuyện hoang đường này? Chẳng lẽ mọi người sẽ tin chuyện hề này sao? Về tư, Trường Khanh là con gái tôi, chuyện này truyền ra thì tôi còn thể diện sao? Về công, tôi là đại cổ đông của Cố thị, chẳng lẽ lợi ích của Cố thị bị tổn hại thì tôi được lợi sao? Không biết là ai đã tung tin đồn này ra, đúng là bụng dạ khó lường.
– Khổng tiên sinh, ý của ông là, những lời đồn đại về con gái ông trên mạng đó đều là sự thật?
Khổng Khánh Tường nao nao, sau đó nhíu mày:
– Đây… tôi vẫn giữ câu nói đó, tôi là cha nên cũng có trách nhiệm rất lớn, nếu tôi đặt tâm tư vào con gái mình nhiều hơn thì có lẽ sẽ không xảy ra chuyện thế này. Trước kia con gái tôi cũng không hiểu chuyện, chuyện này gần đây tôi mới biết, tôi rất đau lòng.
Nói xong, Khổng Khánh Tường cúi đầu, vẻ mặt rất áy náy.
– Nhưng chúng tôi cũng đã kiểm điểm lại, để xảy ra cục diện ngày hôm nay là vì cha con tôi quá vội vã, Trường Khanh còn trẻ, còn cần một thời gian dài để tính tình trầm ổn hơn, tích lũy thêm nhiều kinh nghiệm cho nên tôi cũng quyết định, về sau sẽ giành thời gian để đốc xúc con bé học tập, khiêm tốn thỉnh giáo người đi trước, đợi đến khi nó trưởng thành thì nhất định có thể đảm đương được Cố thị.