Thiên Kim Trở Về
Chương 220 : Không khống chế được
Ngày đăng: 11:36 30/04/20
Lời nói của Khổng Khánh Tường tương đương là gián tiếp thừa nhận tin đồn về Cố Trường Khanh là sự thật, bên dưới xôn xao, các phóng viên đều vội ghi âm lại lời nói của ông ta.
– Nghe ý của Khổng tiên sinh thì trong thời gian tới, Cố tiểu thư sẽ không đảm nhiệm chức vụ quan trọng gì ở Cố thị sao?
Lại có một phóng viên hỏi.
Khổng Khánh Tường thở dài một hơi rồi nói:
– Cố thị là công ty đã niêm yết trên sàn chứng khoán, phải có trách nhiệm với mọi người, người trẻ tuổi cần thêm thời gian để tích lũy kinh nghiệm! Cho nên xin mọi người tin tưởng, Cố thị chúng tôi là công ty rất có trách nhiệm, là một công ty đáng được mọi người tín nhiệm!
Lý Giai nhìn đến đây thì nhổ mạnh một cái, giận không thể chịu được. “Con cáo già!” Sau đó lại nhìn Cố Trường Khanh:
– Trường Khanh, qua chuyện này, trong thời gian tới em sẽ rất khó khăn để được mọi người ủng hộ!
Lý Giai vừa tức vừa vội.
Bỗng nhiên Cố Trường Khanh đè vai cô lại, Lý Giai nao nao bởi vì cô cảm nhận được tay Cố Trường Khanh rất lạnh, cảm giác như lạnh đến thấu xương vậy.
Cô nhìn Cố Trường Khanh, đã thấy cô nhìn màn hình, sắc mặt vô cùng bình tĩnh khiến người ta cảm thấy, đây như một chiếc mặt nạ, chẳng có hỉ nộ ái ố, bình tĩnh đến độ khiến người ta thấy lạnh lòng.
– Đừng nóng vội!
Cố Trường Khanh nhẹ nhàng nói.
Lý Giai lập tức yên lặng, dựa vào hiểu biết của cô về Cố Trường Khanh, nếu Cố Trường Khanh đã có thể bình tĩnh như vậy thì nhất định là cô đã có đối sách.
Nhưng mà…
Lý Giai nhìn Cố Trường Khanh, trong lòng có cảm giác bất an bởi vì cô cảm thấy lúc này Cố Trường Khanh không hề vui mừng hoặc chờ mong, trước kia mỗi khi đối phó với bọn họ, hai mắt cô luôn sáng bừng lên nhưng bây giờ lại yên lặng đến khác thường.
Lý Giai nghĩ nghĩ, rất nhanh đã hiểu được tâm tình của cô, Lý Giai không nói gì thêm, khẽ thở dài một tiếng.
Cô nhìn màn hình.
Trong màn hình, lại có một phóng viên đứng lên, cô nhìn Khổng Khánh Tường rồi lớn tiếng hỏi:
– Khổng tiên sinh, về chuyện ông và phu nhân là Khưu Uyển Di thì ông giải thích sao? Đối phương đưa ra chứng cứ rất xác thực, rất rõ ràng, ông đã phản bội bà Cố Linh Lung, có phải là vì thế nên mới khiến con gái ông giận dữ với ông như vậy?
Bên dưới, các phóng viên đều lập tức tỉnh táo lại, các phóng viên đến đây không chỉ là người đưa tin mảng tài chính kinh tế, so với thị trường chứng khoán lên xuống thất thường, bọn họ còn thấy hứng thú với những bí mật này hơn.
Nhất thời, tất cả mọi người đều nhìn về phía Khổng Khánh Tường, vẻ mặt vừa hưng phấn vừa chờ mong. Tất cả đèn chiếu sáng và camera đều nhằm vào Khổng Khánh Tường.
Bên trên, Khổng Khánh Tường thấy các phóng viên như vậy thì cười khổ một tiếng, như thể rất bất đắc dĩ:
– Thực ra tôi cho rằng, đây là chuyện riêng của gia đình tôi, chúng tôi không phải là người của công chúng, những chuyện này cũng không liên quan trực tiếp đến việc công ty, không cần phải giải thích với mọi người!
Nhìn vẻ mặt thất vọng của đám phóng viên, Khổng Khánh Tường lại cười khẽ một tiếng, tỏ vẻ rộng lượng thoải mái:
– Nhưng tôi cảm thấy, nếu hôm nay đã mời họp báo, nếu muốn mọi người càng hiểu rõ về chuyện cũ hơn để mọi người thêm tin tưởng vào Cố thị thì đầu tiên cũng phải để mọi người tin vào gia tộc cầm quyền. Tôi không muốn mọi người càng hiểu lầm thêm về chúng tôi cho nên tôi đồng ý làm sáng tỏ mọi chuyện ở đây.
Các phóng viên lại trở nên hưng phấn, rất nhiều người giơ tay xin hỏi, đèn flash không ngừng chớp lên, không khí hội trường như đã đẩy đến cao trào.
Khổng Khánh Tường cười cười, thực ra xã hội bây giờ đã nhìn quen mắt với những chuyện thế này. Nhưng lần này liên quan đến cái chết của Cố Linh Lung, tuy rằng không có chứng cứ thực sự nhưng nếu không giải thích cẩn thận thì sẽ ảnh hưởng rất lớn đến hình tượng của ông ta. Về sau Cố Trường Khanh có chiêu gì thì ông ta cũng sẽ dễ dàng kích động quần chúng, tạo thành ảnh hưởng nhất định, như vậy, các cổ đông quan tâm đến lợi ích bản thân, đa số sẽ không ủng hộ Cố Trường Khanh nữa!
Dù sao, Trung Quốc là quốc gia thuấn nhuần tư tưởng Nho giáo suốt mấy ngàn năm qua, luôn rất coi trọng đạo hiếu, con cái không có lòng hiếu thảo thì sẽ luôn bị nghi ngờ về mặt nhân phẩm, nếu người như vậy lên nắm quyền thì sẽ khiến mọi người mất niềm tin vào tương lai của công ty, do đó cổ phần công ty cũng sẽ bị giảm giá trị.
Đây cũng là lí do vì sao rất nhiều nhà lãnh đạo các công ty lớn rất để ý đến hình tượng của mình. Sẽ không dễ dàng để những tin tức bất lợi cho bản thân truyền ra ngoài.
Mà Khổng Khánh Tường lại muốn nhân cơ hội này làm cho Cố Trường Khanh thân bại danh liệt.
Cố Trường Khanh nhìn vẻ mặt hai kẻ kích động kia, trầm giọng nói:
– Sao em có thể để hai người đó đắc ý được? Mục đích sinh tồn của em là vì báo thù! Mặc kệ phải trả giá đắt cỡ nào, em nhất định phải khiến bọn họ thật thê thảm!
Nói tới đây, cảm giác thoải mái trong lòng Cố Trường Khanh dần dần biến mất.
– Ha ha, xem bọn họ sẽ đáp trả thế nào? Xem bọn họ còn diễn được thế nào đây!
Lý Giai nhìn chằm chằm vào màn hình, mắt như tỏa sáng.
Trong màn hình, Khưu Uyển Di bị phóng viên truy vấn nên càng nói càng sai, cuối cùng cũng chẳng biết nên nói gì nữa! Khổng Khánh Tường nhìn Khưu Uyển Di không thể kiên trì tiếp được liền đứng lên nói:
– Phu nhân tôi vì lo lắng cho bệnh tình của con nên tinh thần không tốt, không thể tiếp tục buổi họp báo này nữa. Các vị phóng viên còn nghi vấn gì thì xin hãy hẹn với thư ký của tôi, tôi sẽ cố gắng thỏa mãn mọi người! Giờ tôi đưa phu nhân tôi về nhà trước!
Nói xong đỡ Khưu Uyển Di rời khỏi hội trường, lúc đi qua Tống Trí Hào thì khẽ dặn:
– Anh cản đám phóng viên lại.
Tống Trí Hào vội vàng đứng dậy, cùng các bảo vệ ngăn cản các phóng viên định đuổi theo, Khổng Khánh Tường và Khưu Uyển Di nhân cơ hội rời đi.
Hai người cùng vào thang máy, đi đến bãi đỗ xe của khách sạn.
Khưu Uyển Di gạt tay Khổng Khánh Tường ra, lui liền vài bước, chỉ vào ông ta, ngón tay run lên không thể khống chế, bà ta mở to mắt nhìn Khổng Khánh Tường, giọng nói tuy đã ép cực thấp nhưng lại lộ ra sự phẫn nộ đến ngập trời.
– Khổng Khánh Tường, ông làm tôi quá thất vọng rồi! Ông lại làm ra chuyện này cơ đấy!
Bà ta dùng hết sức ném tờ giấy trong tay vào mặt Khổng Khánh Tường, động tác mang theo cảm xúc bị đè nén của bà ta, bất tri bất giác cao giọng:
– Ông muốn tôi làm gì thì tôi làm cái đó! Tôi giấu diếm, nói dối cho ông, liều chết vì ông! Nhưng còn ông, ông khiến tôi quá thất vọng rồi! Chuyện khác tôi không nói, ông cũng biết tôi để ý nhất thứ gì rồi! Sao giờ ông còn vội sinh thêm đứa con trai khác để chèn ép tôi! Khổng Khánh Tường, con mẹ nó, ông không phải là người!
Cảm xúc của Khưu Uyển Di càng lúc càng không khống chế được, giọng nói càng lúc càng lớn, giờ sao bà ta còn biểu hiện đoan trang tao nhã được như khi này. Bây giờ, mặt bà ta đỏ bừng lên, tóc tai hỗn độn, điên loạn như người đàn bà chanh chua!
Xa xa có tiếng người truyền đến, Khổng Khánh Tường nhìn quanh, đầu tiên là cúi người nhặt tờ giấy lên rồi quát:
– Câm miệng! Về nhà rồi nói.
Sau đó kéo bà ta đi.
Khưu Uyển Di vì sự phẫn nộ trong lòng mà nổi cơn điên, bà ta chịu nhục như vậy là vì cái gì? Chẳng qua là vì mọi thứ của Khổng Khánh Tường sau này sẽ thuộc về con cái của bà ta, thế nhưng bây giờ ông ta lại giấu bà ta mà sinh con trai ở bên ngoài. Theo pháp luật, tương lai đứa bé này sẽ chia tài sản với con của bà ta, đây khác nào đạp phải tử huyệt của Khưu Uyển Di, sao có thể khiến bà ta không điên loạn, phát cuồng!
– Ông buông tay ra, buông tay! Ông là đồ vô lương tâm, đồ tiểu nhân ti bỉ, ông sợ sao? Họ Khổng kia, hôm nay tôi sẽ nói ra tất cả, làm cho người ta biết rõ ông là loại người gì! Ông không cho tôi sống thì cũng đừng hòng được yên thân!
Khưu Uyển Di giãy dụa, kêu la, hoàn toàn mất lý trí.
Khổng Khánh Tường nghe bà ta nói vậy. Cơn tức bốc lên, dùng sức tát mạnh một cái khiến Khưu Uyển Di ngã nhào xuống đấy, đánh cho Khưu Uyển Di hai mắt tối sầm, nằm trên đất hồi lâu mới lấy lại tinh thần!
Khổng Khánh Tường nhìn xung quanh, xác định không có ai thì mới chỉ vào bà ta, ép giọng nói:
– Bà điên đủ chưa! Cũng không nhìn xem đây là đâu? Làm to chuyện thì bà và con bà đừng hòng nhận được một xu!
Khưu Uyển Di vừa tức vừa hận, bụm mặt khóc òa, Khổng Khánh Tường thấy có người đang đi tới thì vội đỡ Khưu Uyển Di lên, nhỏ giọng nói:
– Đứa trẻ này tôi chẳng cần, trong lòng tôi Ngọc Long mới là con trai danh chính ngôn thuận! Giờ đừng gây rối, chúng ta về nhà rồi nói.
Nghe câu này thì Khưu Uyển Di mới giật mình, chậm rãi ngừng khóc, đi theo Khổng Khánh Tường lên xe.
Phóng viên đuổi theo thì chỉ nhìn được bóng xe hai người rời đi!