Thiên Kim Trở Về

Chương 241 : Nhất thời

Ngày đăng: 11:36 30/04/20


Ăn cơm tối xong, Hoàng Thao đưa Cố Trường Khanh về nhà.



Lúc về biệt thự họ Cố, trời đã tối đen, bầu trời đen như nhung lấp ló ánh trăng non cong cong, ánh trăng ảm đạm, gió đêm dịu dàng.



Cố Trường Khanh cảm ơn Hoàng Thao rồi xuống xe, Hoàng Thao vẫy tay với cô qua cửa kính xe, sau đó lái xe rời đi.



Cố Trường Khanh chờ bóng xe Hoàng Thao biến mất rồi mới xoay người đi vào cổng. Bảo vệ thấy Cố Trường Khanh xuống xe, sớm đã mở rộng cổng đón cô trở về.



Đang chuẩn bị đi vào, bỗng nhiên nghe được phía sau có tiếng gọi:



– Trường Khanh…



Giọng nói hùng hậu trầm thấp mang theo sự ưu thương, như nước lặng lẽ chảy xuôi trong đêm đen yên tĩnh.



Cố Trường Khanh nghe giọng nói này, tim khẽ run lên, cô dừng bước, chậm rãi xoay người qua chỗ khác.



Chỉ thấy chỗ tối đối diện cổng có một chiếc xe đỗ ở đó, trước xe là một dáng người cao lớn, bởi vì đứng ở chỗ tối nên không thể nhìn rõ diện mạo của anh nhưng sao Cố Trường Khanh lại không thể nhận ra chứ?



Anh đứng đó, kinh ngạc nhìn bóng dáng quen thuộc kia.



Thấy cô dừng bước, bóng dáng kia chậm rãi bước ra khỏi màn đêm, từng chút từng chút hiện ra trước mắt cô.



Ánh trăng ảm đạm hơi hơi chiếu lên gương mặt của anh, ngũ quan kiên nghị, mặt mày quang minh chính đại. Chỉ mới một thời gian không gặp mặt, nhìn qua trông anh gầy hẳn đi, người tiều tụy thấy rõ, không như trước kia tinh thần sáng láng.



– Phùng Tước…



Cố Trường Khanh nhẹ nhàng kêu.



Phùng Tước đi về phía cô, nhanh chóng đến trước mặt cô, anh hơi hơi cúi đầu nhìn cô, ánh mắt đau đớn, phức tạp.
Cố Trường Khanh nhìn ánh mắt của anh, cô cố gắng ép mình phải nhìn vào mắt anh rồi cố gắng ép mình tỏ vẻ bình tĩnh, tỉnh táo.



Nhưng lòng lại thật khó chịu.



Đi đi, Phùng Tước! Cố Trường Khanh lặng lẽ nói trong lòng, ở bên em sẽ chỉ khiến anh không vui, sẽ chỉ khiến anh phải chịu thiệt thòi. Em như vậy, tình cảm như vậy với anh mà nói có lợi gì đâu? Em không thể làm gì cho anh, cũng không thể bắt anh buông bỏ điều gì cả. Như vậy, ít nhất em có thể buông tay anh, cho anh sống thoải mái hơn.



Năm năm, mười năm sau, khi anh ở địa vị cao, có được vợ hiền con khôn, gia đình sự nghiệp đều mỹ mãn, anh sẽ phát hiện, tình cảm bây giờ chẳng qua chỉ là nhất thời…



Mà khi đó, có lẽ em đã chẳng còn tồn tại, có lẽ anh đã chẳng còn nhớ đến em…



Cố Trường Khanh cúi đầu, nước mắt lăn dài, cô không nói gì, xoay người đi vào cổng.



Phùng Tước đằng sau đột nhiên xông lên, ôm ngang lấy cô.



Giọng nói của anh run rẩy bên tai cô:



– Trường Khanh, vì sao lúc nào em cũng có thể dễ dàng rời bỏ anh như vậy?



Gằn từng tiếng, như thể tim anh đang nhỏ máu.



Hai tay anh ôm cô thật chặt như thể dùng hết toàn bộ sức lực của mình, mang theo bao bất đắc dĩ, bao tuyệt vọng, bao đau lòng.



– Anh hận không thể mang những điều tốt đẹp nhất đến cho em, hận không thể giúp em hoàn thành nguyện vọng, hận không thể dùng mọi thứ của mình để mang lại hạnh phúc cho em, chẳng lẽ như vậy cũng không thể khiến em dừng lại vì anh? (Nói thật hay :v)



Nước mắt của Cố Trường Khanh không ngừng lăn dài, cô không dám khóc thành tiếng, nghiến răng dùng sức nhịn lại rồi hạ quyết tâm gỡ tay Phùng Tước ra, kiên quyết rời khỏi vòng ôm của anh, không quay đầu mà bước thẳng vào biệt thự, nhanh chóng biến mất trong tầm mắt của Phùng Tước.



Phùng Tước gục đầu xuống như bỗng nhiên mất hết sức lực. Anh đứng đó nhìn theo bóng Cố Trường Khanh rời đi, đứng thẳng hồi lâu sau đó khẽ cười, trong nụ cười mang theo ý tự giễu, châm chọc và thê lương vô hạn. Anh xoay người đi về phía xe mình, vừa đi được hai bước thì cách đó không xa bỗng nhiên có đèn xe sáng lên khiến xung quanh anh sáng rỡ như ban ngày. Ánh sáng mạnh đột ngột khiến anh không kịp thích ứng, theo bản năng anh giơ tay lên che mắt, đồng thời nhìn về phía đèn xe.