Thiên Kim Trở Về

Chương 242 : Giận mắng

Ngày đăng: 11:36 30/04/20


Xe thể thao Cadillac của đối phương phản xạ ra ánh sáng lạnh dưới ánh trăng mỏng manh chiếu lên người đối phương khiến cả người anh toát ra hơi thở lạnh lẽo.



Đương nhiên Phùng Tước nhận ra người đến là ai, chính là Hoàng Thao vừa đưa Cố Trường Khanh trở về.



Tâm tư của Hoàng Thao với Cố Trường Khanh làm sao Phùng Tước lại không biết, chỉ là lúc trước anh rất tự tin vào tình cảm của hai người, cũng không cảm thấy Hoàng Thao có thể tạo thành uy hiếp gì. Nhưng bây giờ…



Tuy rằng với anh mà nói, Hoàng Thao có ơn cứu mạng nhưng lúc này Phùng Tước làm gì có tâm tình nghĩ đến chuyện chào hỏi xã giao, anh hơi gật đầu với Hoàng Thao, xem như chào hỏi rồi đi về phía xe của mình.



Nhưng Hoàng Thao lại gọi anh lại:



– Phùng Tước, chờ đã!



Giọng nói âm trầm nhưng lại đầy ý khiêu khích! (Kiểu nhơn nhơn này không ăn đòn hơi lạ :)))



Phùng Tước vừa mới mở cửa xe nghe được giọng nói của anh, tâm tình vốn phiền muộn lại càng thêm nặng nề, anh đứng thẳng dậy, đóng cửa xe đánh ầm một tiếng, quay người lại nhìn về phía Hoàng Thao, ánh mắt lạnh lẽo:



– Hoàng tiên sinh có gì chỉ giáo?



Hoàng Thao gác một tay lên thành xe, tư thái nhơn nhơn nhưng ngữ khí lại vô cùng cứng rắn:



– Phùng Tước, là đàn ông thì về sau đừng tới tìm Trường Khanh nữa.



Nghe xong lời này, ngọn lửa trong lòng Phùng Tước lập tức bùng cháy, anh cười lạnh một tiếng:



– Tôi có đến tìm Trường Khanh hay không là chuyện giữa tôi và Trường Khanh, không đến lượt người ngoài chõ mồm can thiệp. Hoàng tiên sinh, lời nói của anh thật quá nực cười!



Hoàng Thao cười cười, tay gõ gõ nóc xe như thể nghe được chuyện cười, nhưng bỗng nhiên mặt anh trầm lại, chỉ về phía Phùng Tước, ngữ điệu mạnh mẽ như lôi đình:








Chuyện này Cố Trường Khanh cũng không hề hay biết, hôm sau Hoàng Thao nhờ người chuyển điện thoại đến cho cô. Cô nhìn ảnh của mình và Phùng Tước trên màn hình rồi đem tất cả ảnh của mình và Phùng Tước lưu vào máy tính, để ở một góc bí mật. Sau đó cô xóa hết ảnh của Phùng Tước trong điện thoại.



Thời gian cứ trôi qua từng ngày từng giờ, Phùng Tước không đi tìm cô. Cố Trường Khanh biết, bọn họ thực sự đã kết thúc.



Lòng dần dần kết lại thành kén, bao bọc lấy nơi mềm mại, mẫn cảm nhất, cũng khóa chặt những kí ức đẹp ấy. Giờ lòng cô cứng rắn như bàn thạch, sẽ không còn ai có thể ảnh hưởng đến cô được nữa.



“Không có gì vướng bận, không có nhược điểm gì, Cố Trường Khanh sẽ là nữ hoàng vô địch, kể từ thời khắc này. Cô ấy sẽ không nể nang gì mà làm những việc mình muốn làm! Thời đại của cô đã đến.” Hoàng Thao đã nói với Jason như thế.







Sau cuộc họp hội đồng quản trị lần đó, Khổng Khánh Tường vì để gom tiền bồi thường công ty, bất đắc dĩ lại phải bán cổ phiếu trong tay ra. Thông qua mấy lần biến hóa, cổ phiếu trong tay ông ta chỉ còn lại 26%, giờ lại chuyển nhượng 3% nữa. Cũng may thời gian này vì có sự gia nhập của gia tộc Sterling mà thị trường rất xem trọng Cố thị, giá cổ phiếu ổn định nên cổ phần bán ra cũng rất dễ dàng.



Vì Cố Trường Khanh mà vô duyên vô cớ ông ta tổn thất mất 10 triệu, lòng oán hận không thôi, đương nhiên sẽ không thể để Cố Trường Khanh được dễ dàng.



Luôn đối chọi lại với cô khiến cho Cố Trường Khanh cũng thật mệt mỏi.



Mà chuyện này thì Hoàng Thao, Từ Khôn, thậm chí là Brian cũng không giúp được cô, bởi vì bọn họ căn bản không đảm nhiệm chức vụ gì trong công ty. Mà một số chuyện hàng ngày của công ty cũng không thể nào cứ phải mời họp Hội đồng quản trị mới quyết định được.



Vì thế Cố Trường Khanh bắt đầu bồi dưỡng thế lực của mình trong công ty, đứng mũi chịu sào chính là các phòng ban quan trọng nhất.



Giờ có mấy ngành đều nằm trong sự quản lí của Khổng Khánh Tường, giám đốc các phòng này đều ở công ty đã lâu, về mặt năng lực cũng không có gì để bàn cãi, bề ngoài chẳng có gì sai phạm, đương nhiên không thể vô duyên vô cớ bãi miễn.



Nhưng Cố Trường Khanh sao có thể để mặc Khổng Khánh Tường nắm quyền trong công ty? Cô phải làm sao mới có thể khiến mọi người tâm phục khẩu phục mà vẫn không ảnh hưởng đến hình tượng của mình?