Thiên Kim Trở Về

Chương 246 : Liều mạng

Ngày đăng: 11:36 30/04/20


Cố Trường Khanh suy nghĩ xem nên xử lý chuyện của Khưu Uyển Di ra sao.



Lúc trước khi còn chưa chia tay Phùng Tước, tuy rằng cô sai người dụ dỗ Khưu Uyển Di hít thuốc phiện nhưng suy nghĩ đến cảm nhận của gia đình nhà Phùng Tước nên cũng không làm sáng tỏ mọi chuyện. Clip bê bối của Khổng Khánh Tường và Triệu Chân Chân cũng là vì vậy mà mới không bị tung ra. Nhưng giờ hai người đã chia tay, cô cũng đã phủ nhận quan hệ của hai người với giới truyền thông, vốn không cần phải lo lắng chuyện này nữa.



Nếu chỉ nói chuyện Khưu Uyển Di nghiện ma túy cho Khổng Khánh Tường, có lẽ với Khưu Uyển Di sẽ đủ thê thảm nhưng lại chẳng ảnh hưởng gì đến Khổng Khánh Tường, Khổng Khánh Tường hoàn toàn có thể xử lý Khưu Uyển Di như mình của kiếp trước, đưa qua nơi khác cai nghiện, mãi đến khi cai nghiện xong mới đưa về, hoặc là li hôn bà ta, tùy tiện tìm lí do giải thích sự mất tích của Khưu Uyển Di với người ngoài là được.



Nhưng sao có thể để ông ấy thoải mái như vậy? Phải làm cho ông ta sứt đầu mẻ trán, chịu sự chỉ trích và cười nhạo của mọi người, giờ thanh danh của ông ta đã đủ thối rồi, chuyện Khưu Uyển Di cũng chỉ là chuyện nhà ông ta, chẳng ảnh hưởng gì đến Cố thị, lại thêm một mồi lửa cho ông ta càng thêm hỗn loạn, có lẽ còn có thể khiến cho mấy người trong Hội đồng quản trị còn trông chờ vào ông ta hoàn toàn hết hi vọng, rồi bãi miễn ông ta?



Đang lúc Cố Trường Khanh nghĩ nên làm sao để phanh phui chuyện của Khưu Uyển Di mà đồng thời không để ảnh hưởng đến mình và Cố thị, làm cho người ta không nghĩ được đến quá trình xảy ra mọi chuyện.



Trưa hôm đó, Cố Trường Khanh ở lại văn phòng làm việc, bỗng nhiên cô nhận được điện thoại của Từ Khôn, trong điện thoại, giọng nói của Từ Khôn rất vội vã:



– Trường Khanh, cháu mau xem Tivi đi, trong Tivi có tin tức liên quan đến Khưu Uyển Di đó!



Cố Trường Khanh ngẩn ra, vội vàng lên mạng tìm đài truyền hình mà Từ Khôn nhắc đến, giờ vẫn đang chiếu tin tức.



Đồng thời, Lý Giai chẳng gõ cửa đã vội xông vào, vẻ mặt vô cùng kích động.



– Trường Khanh, em mau xem tin tức đi.



Cố Trường Khanh ngẩng đầu vẫy Lý Giai:



– Mau tới đây, em đang xem!



Lý Giai cũng vội chạy đến bên Cố Trường Khanh, hai người nhìn chăm chú vào màn hình máy tính.



Ánh sáng từ màn hình rất ảm đạm, cảnh tượng hỗn loạn, có thể nghe được tiếng la hét chói tai, có người bật đèn lên, lập tức có thể nhìn thấy bên trong mờ mịt sương khói, trên bàn còn có thuốc phiện, thuốc lắc và ống tiêm, giấy bạc… Một số người vừa hít thuốc phiện xong người vẫn như trên mây, thần trí hoảng hốt. Mấy người đàn ông đã bị bắt lại, tay đặt trên đầu, quay lưng về vách tường, quần áo xộc xệch. Chỉ chốc lát sau lại thấy Khưu Uyển Di, chỉ thấy bà ta tóc tai rối tung, người khoác một chiếc áo dài, hiển nhiên là bên trong không mặc quần áo, bà ta cùng mấy người đàn ông trần truồng bị kéo ra ngoài, vẻ mặt vẫn còn mơ hồ, hiển nhiên là đang trong trạng thái không tỉnh táo.



Rất nhanh, phóng viên đã nhận ra bà ta, máy quay lập tức chĩa thẳng vào Khưu Uyển Di:



– Đây chẳng phải là Khổng phu nhân sao, Khổng phu nhân, sao bà lại ở đây, người nhà bà có biết tình hình của bà lúc này không?



Máy quay lia khắp người Khưu Uyển Di, chiếu rõ vẻ mặt tái nhợt, ánh mắt mê man và vết chích trên tay chân bà ta. Bất kì ai nhìn thấy mà chẳng biết đó là một con nghiện. Máy quay lại chĩa qua mấy người đàn ông trần truồng bên cạnh Khưu Uyển Di, mấy người này cũng coi như tỉnh táo, vừa thấy máy quay chĩa qua đây thì vội che mặt lại.



Nhưng những người này và Khưu Uyển Di đã làm gì, chỉ cần không phải là kẻ ngu ngốc thì đều có thể nhìn ra được.



– Khổng phu nhân, Khổng phu nhân, bà có thể trả lời câu hỏi của chúng tôi không?



Máy quay lại chĩa thẳng vào Khưu Uyển Di.



Lúc đầu Khưu Uyển Di còn có chút ngu ngơ nhưng nghe được một tiếng “Khổng phu nhân”, thần trí của bà ta cũng dần dần tỉnh táo lại, bà ta nhìn nhìn vào máy quay, lại nhìn bốn phía, sắc mặt vốn tái mét lại càng trắng bệch. Khưu Uyển Di bưng mặt, hét lớn một tiếng:



– Tôi không phải là Khổng phu nhân, Tôi không phải là Khổng phu nhân, các người nhận nhầm người rồi.



Nói xong, Khưu Uyển Di đẩy phóng viên ra định trốn, cảnh sát ở bên thấy thế thì quát:



– Ngoan ngoãn một chút, đừng cử động!



Nhưng lúc này Khưu Uyển Di đã bị kích thích, sao còn nghe cảnh sát nói, bà ta đẩy phóng viên ra rồi vội chạy đi. Cảnh sát cũng đuổi theo, áp chế Khưu Uyển Di lại, ép bà ta ngồi xổm xuống, trong lúc xô đẩy, áo khoác trên người Khưu Uyển Di rơi xuống để lộ ra tấm lưng với nhiều dấu hôn và cái mông trần.



Khưu Uyển Di giãy dụa, thét lớn như nổi điên, lại khóc lóc ầm ĩ như thần kinh. Phóng viên quay lại hết những cảnh này, chỉ làm nhòe đi những vị trí nhạy cảm mà thôi.



Lý Giai xem xong rồi nói:



– Xong rồi, Khưu Uyển Di coi như tàn đời rồi! Đây là báo ứng mà bà ta xứng đáng nhận được!
Sau đó, Khổng Ngọc Phân lại gọi cấp cứu cho Khổng Khánh Tường. Kết quả, tai của Khổng Khánh Tường đã bị hoại tử, không thể nối. Đầu bị Khổng Ngọc Phân đập, phải khâu mấy mũi, mặt bị Khưu Uyển Di cào xước một vệt dài, tóc cũng bị cắt đi quá nửa, hơn nữa mất một bên tai, giờ ông ta làm gì còn được nửa phần phong độ nào nữa. Xấu xí vô cùng.



Sau khi ông ta tỉnh lại thì vô cùng giận dữ, gọi luật sư định kiện Khưu Uyển Di nhưng Khưu Uyển Di đã vơ vét sạch đồ trong nhà đi, biến mất chẳng còn tăm tích, đâu thể tìm được bà ta nữa?



Ông ta không tìm được Khưu Uyển Di, lại trút hết lửa giận vào đầu Khổng Ngọc Phân, đuổi Khổng Ngọc Phân ra khỏi nhà, đóng băng tài khoản của cô ta. Khổng Ngọc Phân hoảng hốt khóc òa, không được Khổng Khánh Tường duy trì chuyện tiền nong, cô ta phải sống sao? Hiện tại sinh hoạt phí của cô ta vốn không trông mong vào tiền lương, huống chi giờ cô ta cũng không có việc làm, làm gì có tiền lương.



Cô ta quỳ gối trước mặt Khổng Khánh Tường, dập đầu nhận sai nhưng Khổng Khánh Tường đang nổi nóng, sao chịu để ý đến cô ta, sai người đuổi cô ta ra khỏi phòng bệnh.



Chuyện Khưu Uyển Di nghiện ma túy, ăn chơi thác loạn ồn ào huyên náo trong dư luận một đợt, trên mạng đều là những tiếng tán thưởng, nói bà ta tự làm tự chịu, bị phạt là đúng người đúng tội! Bởi vì Khưu Uyển Di biến mất không còn tăm tích nên tiêu điểm lại đổ dồn vào Khổng Khánh Tường. Mặc kệ Khổng Khánh Tường đi đến đâu, chỉ cần là nơi có đông người thì đều bị phóng viên vây lấy khiến ông ta thấy phiền chán vô cùng.



Như vậy, ông ta lấy đâu ra tâm tư đối kháng với Cố Trường Khanh, chỉ riêng việc trốn tránh, ứng phó với đám phóng viên cũng đủ khiến ông ta đau đầu lắm rồi.



Cũng có phóng viên đến tìm Cố Trường Khanh, Cố Trường Khanh thản nhiên cười nói:



– Tôi và Khổng Khánh Tường sớm đã cắt đứt quan hệ cha con, chuyện này không liên quan gì đến tôi cả, càng chẳng liên quan gì đến Cố thị hết!



Chỉ một câu đã phủi sạch quan hệ.



Đã không có Khổng Khánh Tường ở bên ngáng đường, Cố Trường Khanh có thể một lòng một dạ thực hiện kế hoạch của mình.



Trong lúc này, Brian có hẹn cô dùng bữa một lần.



Anh ta hỏi cô:



– Giờ kế hoạch tiến hành thuận lợi chứ? Cha cô không gây trở ngại gì cho cô chứ!



Ai mà chẳng biết cha con bọn họ đấu đá gay gắt, đương nhiên Brian cũng biết.



Cố Trường Khanh gật đầu cười nói:



– Quả thực rất thuận lợi, Khổng Khánh Tường vẫn đang bận rộn chuyện riêng của mình, sao còn có sức lực đâu mà lo đến tôi?



Cô bưng li nước trước mặt lên, uống một ngụm, sau đó cười nói:



– Nói lại, cũng chẳng biết có phải là vận may của tôi đã đến không nữa, gần đây mọi chuyện đều thật thuận lợi!



Khổng Khánh Tường gặp chuyện đen đủi thật đúng lúc, đã giúp cô rất nhiều chuyện.



Brian mỉm cười, đôi mắt màu lam lấp lánh, nói:



– Chỉ cần cô vui là được rồi!



Anh hơi nhíu mày, lại nói:



– Có lẽ, thời gian tới, ông ta sẽ gặp càng nhiều phiền toái cũng nên.



– Sao anh biết? Cố Trường Khanh cười nói.



– Ấn đường của ông ta đen ngòm!



Brian làm mặt quỷ, bỗng nhiên phun ra một câu tiếng Trung khiến Cố Trường Khanh bật cười.



(Ấn đường: điểm nằm chính giữa hai đầu lông mày, nằm trên sống mũi. Đây là một khái niệm trong thuật tướng số của Trung Quốc.)