Thiên Kim Trở Về

Chương 29 : Phóng túng

Ngày đăng: 11:33 30/04/20


Hai cảnh sát giao thông dẫn theo một gã hơn 30 tuổi, quần áo gọn gàng đi tới. Tay bị còng, vẻ mặt hoảng sợ, hối hận.



Lúc đi qua Cố Trường Khanh, cô ngửi được mùi rượu nặng nề.



Một cảnh sát hỏi:



– Mấy người có phải là người nhà của người quá cố không?



Bây giờ đương nhiên là Khổng Khánh Tường ra mặt nói chuyện, ông buông Cố Trường Khanh, tiến lên đáp:



– Người chết không có thân nhân, chúng tôi là bạn của ông ấy.



Cảnh sát gật gật đầu, chỉ vào người đàn ông kia nói:



– Đây là lái xe gây chuyện, say rượu lái xe lại vượt đèn đỏ nên mới để xảy ra bi kịch này, anh ta nhất định muốn tới tạ tội với người nhà nên chúng tôi dẫn anh ta đến đây!



Cảnh sát vừa nói xong, người kia vội quỳ xuống, hối hận nói:



– Là lỗi của tôi, đều là lỗi của tôi, tôi không ngờ lại thành ra thế này, tôi không nghĩ sẽ hại chết một mạng người, mọi người cứ đánh tôi, mắng tôi đi, tôi nguyện chịu sự trừng phạt của mọi người.



Anh ta dập đầu về phía phòng mổ.



Cố Trường Khanh xông lên, như đứa trẻ con nổi giận, đấm đá anh ta, khóc gào:



– Đều là mày hại chết chú Văn, mày phải đền mạng! Tao hận mày, tao muốn đánh chết mày! Cha tao sẽ không bỏ qua cho mày đâu!



Khổng Khánh Tường tiến lên kéo Cố Trường Khanh ra, lớn tiếng nói:



– Trường Khanh! Bình tĩnh một chút, pháp luật sẽ trừng phạt anh ta!



Cố Trường Khanh xoay người dựa vào lòng Khổng Khánh Tường bật khóc, lén liếc nhìn sắc mặt ông thì đã thấy ông ta đang nhìn người đàn ông kia, khóe miệng khẽ cười lạnh rất khó phát hiện.



Không ai có thể đọc được cảm xúc của ông ta trừ Cố Trường Khanh.




– Báo cảnh sát đi!



Cố Trường Khanh nói, tuy biết báo cảnh sát cũng chỉ là vô dụng nhưng tình thế này, báo cảnh sát mới là đúng theo lẽ thường.



Sau khi dập máy, Cố Trường Khanh mặc thêm quần áo đi xuống lầu, lúc này còn sớm, trời còn chưa sáng, đám người hầu cũng vừa mới thức dậy.



Cô vốn định ra hoa viên để hít thở không khí, lúc đi qua thư phòng ở tầng một bỗng nghe được bên trong có tiếng động.



Lúc này là ai ở trong? Người hầu?



Nếu là bình thường, Cố Trường Khanh sẽ chẳng để ý đến chuyện này nhưng giờ là thời điểm mẫn cảm nên từng chuyện nhỏ cũng khiến cô rất để ý. Cô nhìn quanh, thấy không có ai ở gần nên tiến đến cửa, dán tai nghe trộm.



Bên trong thoáng có tiếng Khổng Khánh Tường nói chuyện.



Thư phòng cách âm rất tốt, cô nghe không quá rõ ràng nhưng cũng may buổi sớm rất yên tĩnh, vẫn có thể nghe được loáng thoáng.



Hình như Khổng Khánh Tường đang nói chuyện điện thoại.



– … Tìm được rồi? Tốt lắm… Tính cả vụ tai nạn kia, tôi sẽ chuyển vào tài khoản của anh… Làm gì cũng có luật, anh nhận tiền của tôi thì miệng phải giữ cho kín.



Tuy rằng sớm biết là ông ta hại chết chú Văn nhưng giờ nghe chính miệng ông ta thừa nhận, Cố Trường Khanh hầu như là không thể khống chế được sự phẫn hận trong lòng. Cô nắm chặt tay, cắn chặt môi dưới, đau khổ đè nén cơn tức giận của mình.



Sau đó lại truyền đến tiếng cười của ông ta, đầu tiên là rất nhỏ, sau đó dần lên cao, cuối cùng trở thành một tiếng cười cuồng vọng, sự phóng túng khi thoát được khỏi những trói buộc.



– Ha…ha…ha…ha…



Cho dù không kề tai vào cửa cũng có thể nghe được tiếng cười không kiêng dè gì của hắn.



Tiếng cười này như búa tạ nện vào lòng Cố Trường Khanh. Cô nhìn cửa phòng, người run lên hoảng hốt.



Sắc mặt tuy tái nhợt như giấy trắng nhưng ánh mắt lại kiên nghị vô cùng.