Thiên Kim Trở Về

Chương 30 : Di chúc

Ngày đăng: 11:33 30/04/20


Ba ngày sau, tang lễ của chú Văn được cử hành. Bởi vì chú Văn là cổ đông của Cố thị, cũng là người có công với Cố thị nên có rất nhiều người có tiếng trong thương trường đến dự.



Giống như trong trí nhớ, tang lễ rất long trọng, Khổng Khánh Tường tỏ vẻ rất khéo. Suốt tang lễ, vẻ mặt ông rất bi thương như thể anh em ruột thịt của mình qua đời. Vẻ mặt này không thể soi mói, khiến người ta không dám nghĩ ngợi gì.



Không ai nghi ngờ cái chết của chú Văn, đương nhiên cũng chẳng ai quan tâm. Khách khứa đông như vậy nhưng thực sự đau lòng vì chú Văn thì được mấy người, chẳng qua chỉ là đang cùng nhau diễn một tuồng kịch mà thôi.



Cố Trường Khanh nhẹ nhàng cười lạnh.



Triệu Nghị cũng cùng cha mẹ đến tham gia tang lễ. Triệu Nghị tìm cơ hội đi đến bên Cố Trường Khanh, an ủi cô:



– Trường Khanh, đừng quá đau lòng.



Hôm nay Cố Trường Khanh mặc bộ váy màu đen càng khiến khuôn mặt tiều tụy, tái nhợt, càng khiến hai mắt thêm to, tóc đen dài phủ hai bên má, trông cô khiến ai nhìn cũng đau lòng.



Cố Trường Khanh nghe giọng nói, quay đầu nhìn cậu, đôi mắt lộ ra sự đau thương vô hạn khiến cậu thiếu niên cũng đau đớn.



– Trường Khanh…



Cố Trường Khanh vốn không có tâm tình để ý đến cậu nhưng vừa nghĩ đến mẹ con họ Khưu kia sẽ nhanh chóng vào cửa, Khổng Ngọc Phân lại có cơ hội tiếp cận Triệu Nghị, kế hoạch của cô lại có thể tiếp tục nên tâm tư lại thay đổi.



– Triệu Nghị, em rất khó chịu.



Cố Trường Khanh nhìn cậu, nước mắt đong đầy.



Triệu Nghị nhìn nước mắt của cô, lòng càng đau lòng nhưng lại không biết phải an ủi cô thế nào, nhất thời chân tay luống cuống.



Đúng lúc này, Khổng Khánh Tường gọi Trường Khanh:



– Trường Khanh, lại đây một chút.



Cố Trường Khanh quay đầu nhìn lại, thấy bên cạnh ông là hai người mặc âu phục đen, tay cầm cặp táp.




– Vậy lúc trước thì sao? Lúc trước thực sự không nói sao?



Thấy Khổng Khánh Tường lạnh lùng nhìn mình, Khưu Uyển Di vội sẵng giọng nói:



– Không phải là em khó chịu gì với Trường Khanh, chỉ là em lo lắng cho anh thôi. Anh nghĩ mà xem, Trường Khanh là người thừa kế hợp pháp của Cố thị, nay trên tay lại có 25% cổ phần của công ty, vạn nhất con bé biết được chân tướng, sau khi thành niên sẽ là sự uy hiếp lớn nhất với anh. Đương nhiên, nếu anh không coi trọng những gì có được trong tay thì coi như em chưa nói gì hết!



Khổng Khánh Tường càng nghi ngờ, càng cố kỵ con gái, chờ đến khi bà vào cửa thì tình thế sẽ càng có lợi cho bà! Từ mấy lần trước, xem ra Cố Trường Khanh không chấp nhận mình! Nó họ Cố, nếu có lòng gây khó dễ cho mình thì cũng thật phiền phức!



Khổng Khánh Tường rũ mắt, dụi điếu thuốc trong tay, lạnh lùng nói:



– Anh biết Trường Khanh không phải do em sinh ra, bắt em đối tốt với nó như Ngọc Phân là không thể nhưng cho dù là giả bộ thì em cũng phải giả bộ như mẹ hiền. Anh không muốn để người ta nói cưới phải người bắt nạt con mình!



Sắc mặt Khưu Uyển Di hơi cứng lại nhưng lại vội mỉm cười:



– Anh yên tâm, em tuyệt đối sẽ không làm anh mất mặt!



Khổng Khánh Tường lại nói:



– Về phần Trường Khanh, anh sẽ có cách thử con bé…



– Cách gì? Khưu Uyển Di cảm thấy hứng thú hỏi.



Khổng Khánh Tường xoay người nhìn bà, khẽ vuốt bụng bà:



– Cách gì thì em không cần quan tâm, giờ em chỉ cần sinh cho anh thằng cu mập mạp là được!



Nụ cười Khưu Uyển Di hơi cứng lại nhưng vội vùi mặt vào ngực ông, làm nũng nói:



– Anh yên tâm đi, em nhất định sẽ tự chăm sóc mình thật tốt!