Thiên Kim Trở Về

Chương 36 : Tranh cường háo thắng

Ngày đăng: 11:33 30/04/20


Cố Trường Khanh quay đầu nhìn Triệu phu nhân, bà cười với cô, vuốt tóc cô ra sau mang tai, đau lòng nói:



– Con bé đáng thương.



Nụ cười đó, giọng nói nói dịu dàng, ấm áp như mẹ.



Cố Trường Khanh cúi đầu, mắt cay cay.



Thôi thôi, không thể nào vì để Khổng Ngọc Phân không được hạnh phúc mà trơ mắt nhìn cô Triệu mất chồng, đau khổ mất đi mọi thứ được.



Về phần Khổng Ngọc Phân, từ từ nghĩ cách là được.



Cố Trường Khanh nghĩ nghĩ, nên nhắc nhở bà thế nào đây?



Đương nhiên không thể gặp ai cũng thông báo mình sống lại, ngay cả chú Văn còn không tin được thì ai sẽ tin cô. Cô đâu muốn bị người ta coi mình là kẻ tâm thần.



– Cô à, giờ chú Triệu có chơi cổ phiếu không? Cố Trường Khanh hỏi.



Triệu phu nhân thoáng sửng sốt, như thể không ngờ đột nhiên cô lại nhắc đến chuyện này.



– Cô cũng không rõ lắm, chuyện làm ăn của ông ấy cô không mấy quan tâm. Lại hỏi: – Sao thế?



– Chỉ là cháu nghĩ đến chú Văn trước khi qua đời có nói, sang năm thị trường chứng khoán sẽ rất hỗn loạn, không nên tham gia, phải cẩn thận hơn. Cháu nghĩ chú Triệu hẳn cũng chơi cổ phiếu rất nhiều, cho nên định nói với chú ấy, không biết có giúp ích gì không.



Triệu phu nhân vỗ vỗ vai cô, cười nói:



– Hiếm có được người có lòng như cháu, được, cô sẽ nói với chú Triệu.



Lúc này, Triệu Nghị và Khổng Ngọc Phân cùng đi vào, Triệu phu nhân quay đầu thấy bọn họ đang tươi cười thì hơi trầm mặt, bà chỉ trích Triệu Nghị:



– Triệu Nghị, con thật mất lịch sự, sao có thể bỏ lại Trường Khanh ở đây một mình.



Vẻ mặt Khổng Ngọc Phân có chút xấu hổ.



Cố Trường Khanh nhìn Triệu Nghị mỉm cười ngọt ngào, Triệu Nghị cúi đầu không dám nhìn vào đôi mắt trong veo của cô.



– Xin lỗi. Giọng Triệu Nghị như muỗi kêu.
Khưu Uyển Di lại nhìn Khổng Khánh Tường. Trong thời gian này, vì đứa nhỏ trong bụng, Khưu Uyển Di rất được chiều chuộng, Khổng Khánh Tường nhận được tín hiệu của bà, liền ra lệnh với Cố Trường Khanh:



– Trường Khanh, giờ Ngọc Phân là chị con, không được ích kỉ như vậy. Mai dẫn chị đi cùng.



Cố Trường Khanh như thể ngại uy thế của cha, cúi đầu không tình nguyện đáp:



– Vâng!



Sau đó lại lườm Khổng Ngọc Phân một cái.



Khổng Ngọc Phân cười đắc ý.



Khổng Khánh Tường như thể cũng rất vui mừng vì thấy Cố Trường Khanh nghe lời như vậy.



Cố Trường Khanh cúi đầu ăn cơm, lòng cười thầm, đây là thứ cô muốn chứ gì, cũng không thể trách tôi…



– À, thiếu chút nữa thì quên. Giọng nói của Khổng Khánh Tường lại vang lên.



Ba người còn lại không hẹn mà cùng nhìn ông ta.



Ông sai người hầu đem cặp đi làm lại, lấy ra một chiếc thiệp mời đưa cho Khưu Uyển Di.



– Đây là cái gì? Khưu Uyển Di cầm lấy xem: – Tiệc từ thiện?



– Trong thành phố có rất nhiều người nhàn rỗi nên thích mấy trò này. Ngay tối Chủ nhật thôi, lần này cũng mời em, đây là cơ hội để em dung nhập vào xã hội thượng lưu, đừng để anh mất mặt.



Khưu Uyển Di nhìn thiếp vàng, mặt sáng bừng, giờ bà cũng có tư cách tham gia tiệc với những phu nhân, tiểu thư trong giới thượng lưu sao?



Cuộc sống này thật tốt quá!



Khổng Khánh Tường nhìn vẻ vui mừng của bà, cuối cùng vẫn hơi lo lắng, quay đầu nói với Cố Trường Khanh:



– Hôm đó con đi với dì đi, giờ mọi người là người một nhà, dì mất mặt cũng chính là con mất mặt, cẩn thận chút.



Chỉ cần Cố Trường Khanh nói tốt cho Khưu Uyển Di trước mặt mọi người thì bà ta có thể ưỡn ngực, ngẩng cao đầu!