Thiên Kim Trở Về
Chương 37 : Duyên phận của bọn trẻ
Ngày đăng: 11:33 30/04/20
Giữ thể diện cho Khưu Uyển Di? Đương nhiên Cố Trường Khanh không muốn. Cô bĩu môi tỏ ý không vui:
– Con không thích đi, mấy trò này con không thích.
Khổng Khánh Tường dùng sức đập đũa xuống bàn:
– Trường Khanh, giờ lời cha nói con cũng không nghe?
Ông trừng mắt nhìn Cố Trường Khanh, sẵng giọng.
Cố Trường Khanh rùng mình, giờ công khai chống đối ông ta cũng không có lợi, mọi chuyện không thể theo ý mình được.
Cô nhìn Khưu Uyển Di đối diện một cái, đi coi bà ta mất mặt thế nào cũng không sai…
– Được ạ!
Cô như thể không chịu nổi sự trách mắng của cha nên mới đồng ý.
Lúc này sắc mặt Khổng Khánh Tường mới hòa hoãn lại, lại dặn dò:
– Có một số việc dì không hiểu rõ, con nhắc nhở dì, đừng để dì làm mất mặt nhà họ Khổng chúng ta.
Mặt mũi họ Khổng thì liên quan gì đến tôi? Lòng Cố Trường Khanh thầm oán nhưng vẻ mặt lại kính cẩn:
– Con biết rồi.
Khưu Uyển Di tức giận, dù lòng không thoải mái nhưng cũng không dám lên tiếng.
Bữa cơm này kết thúc trong sự khó chịu của mọi người.
Buổi tối, nhân lúc Khổng Khánh Tường ở trong thư phòng, Cố Trường Khanh gõ cửa đi vào.
Khổng Khánh Tường đang ngồi sau bàn nhìn biểu đồ thị trường chứng khoán trên máy tính. Ông ngẩng đầu nhìn liếc qua Cố Trường Khanh, hỏi:
– Có chuyện gì sao?
Cố Trường Khanh đi tới, đứng bên Khổng Khánh Tường nói:
Nói xong lẳng lơ liếc nhìn ông:
– Tắm xong em lấy dầu oliu mát xa cho anh, vất vả cả ngày rồi, phải để anh thư giãn một chút.
Đối mặt với thần tài như Khổng Khánh Tường, Khưu Uyển Di luôn dịu dàng như nước, chăm sóc chu đáo khiến cho Khổng Khánh Tường thoải mái tới tận xương, đây cũng là nguyên nhân bà ta có thể ở bên ông lâu như vậy.
– Giờ em có thai, mấy chuyện mệt mỏi này không cần làm. Khổng Khánh Tường nói.
– Không mệt, không sao đâu. Khưu Uyển Di cười nói.
Khổng Khánh Tường nhớ lại lời Cố Trường Khanh vừa nói, hỏi:
– Nghe Trường Khanh nói, Ngọc Phân giành bạn trai với nó, có chuyện đó không? Em đi hỏi Ngọc Phân, nếu thực sự có chuyện đó thì bảo Ngọc Phân thu liễm lại đi. Hai mẹ con vừa vào cửa, cần Trường Khanh giúp đỡ rất nhiều, đừng vì chút việc nhỏ mà mâu thuẫn với con bé, nếu không người chịu thiệt là mẹ con em thôi.
Khưu Uyển Di nghe vậy thì nhăn mày:
– Nhưng đó là công tử của xí nghiệp Hằng Thực.
Khổng Khánh Tường nhìn bà:
– Điều kiện đối phương tuy tốt nhưng bọn chúng còn nhỏ, sao biết được sau này có gặp được người tốt hơn hay không? Đừng vì lợi ích trước mắt mà làm tổn hại đến lợi ích dài lâu.
Lòng Khưu Uyển Di lại không nghĩ vậy, bọn trẻ tuy còn nhỏ nhưng Ngọc Phân và Trường Khanh không giống nhau. Trường Khanh có nhiều cơ hội gả vào gia đình quyền quý nhưng Ngọc Phân dù sao cũng là con riêng của mình, về sau chắc gì đã có cơ hội này? Nếu Triệu Nghị kia thích nó thì vì sao phải lấy lòng Cố Trường Khanh mà bỏ qua? Có thể gả cho người như vậy thì rất tốt!
Nhưng bà ta không dám phản đối Khổng Khánh Tường, đảo mắt rồi cười nói:
– Khánh Tường, anh thực sự cảm thấy Trường Khanh kết hợp với những người có thực lực, gia thế như vậy là tốt?
Khổng Khánh Tường ngẩn người, Trường Khanh có 25% cổ phần công ty, nếu được xí nghiệp Hẳng Thực ủng hộ…
– Bọn trẻ tự có duyên phận của chúng, chúng ta đừng nhúng tay vào thì hơn. Khưu Uyển Di dịu dàng nói.
Khổng Khánh Tường quay đầu nhìn bà cười cười, véo má bà:
– Em nói đúng, chuyện bọn trẻ không cần chúng ta quản!