Thiên Kim Trở Về

Chương 38 : Tinh dầu

Ngày đăng: 11:33 30/04/20


Hôm sau là tiệc sinh nhật của Triệu Nghị.



Buổi chiều, Cố Trường Khanh đã chuẩn bị đồ tối mặc, vú Dung ở bên giúp đỡ, bà nhìn váy mới của Cố Trường Khanh, khen không tiếc lời:



– Tiểu thư mặc vào nhất định giống như thiên thần, không ai có thể sánh bằng.



Cố Trường Khanh vừa chải đầu vừa cười nói:



– Ngọc Phân cũng sẽ đi.



Vú Dung nghe thế thì ngừng cười:



– Sao đi đến đâu cũng gặp nó, thiếu gia Triệu Nghị mời?



Cố Trường Khanh gật gật đầu.



Vú Dung vội đi đến bên cô, lo lắng nói:



– Tiểu thư, cô phải để ý một chút, vú thấy Khổng Ngọc Phân kia chẳng khác gì mẹ nó, đừng để nó gần gũi với thiếu gia Triệu Nghị quá!



Cố Trường Khanh cười cười, nói với vú Dung:



– Vú Dung, có một số việc không phải đề phòng là có thể cản được, nếu phải liều mạng đề phòng mới có được thì quá vất vả, không bằng không cần.



– Tiểu thư…



Vú Dung kinh ngạc, tiểu thư 14 tuổi có thể cảm khái ra những lời này. Nghĩ lại, thời gian qua tiểu thư đã thay đổi rất nhiều, chẳng lẽ vì Văn tiên sinh qua đời khiến cho tiểu thư trưởng thành?



Cố Trường Khanh cũng biết mình lỡ lời, vú Dung là người cô tin tưởng, có đôi khi rất khó diễn trò trước mặt bà. Cô vội nói sang chuyện khác:



– Vú Dung, con đã hẹn bác sĩ cho vú rồi, hai ngày nữa con và vú cùng đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe.



Vú Dung lùi vội hai bước, vẻ mặt đề phòng:



– Sao phải kiểm tra sức khỏe, vú khỏe lắm! Mỗi bữa ăn được hai bát cơm đầy đó!



Không biết vì sao người già luôn ghét đến bệnh viện.



Cố Trường Khanh đứng lên, kéo tay vú Dung làm nũng:



– Con đâu nói vú không khỏe, chỉ là đi khám định kì thôi, cũng không phải là lúc nào cũng khỏe được, coi như làm con yên tâm đi được không…



Cô lay lay tay vú Dung.



Kiếp trước, vú Dung chết vì bệnh tim, khi chết còn chưa đến 67 tuổi. Nếu cô đã không cứu được chú Văn thì cũng không thể để mất cả vú Dung được.



Nhìn Cố Trường Khanh làm nũng, vú Dung hết cách, đành phải đồng ý.



– Vú không tiêm đâu đấy… vú Dung ra điều kiện.
– Chuyện hôm nay tôi không muốn nghe được từ miệng người khác. Cố Trường Khanh cười nói.



Một trong hai người sờ thấy phong bì dày cộp, sớm đã vui vẻ:



– Xin Cố tiểu thư yên tâm, ra khỏi cửa chúng tôi sẽ không nhớ chuyện này nữa.



Đừng nói là cho bọn họ tiền, dù có không cho thì bọn họ cũng không dám đắc tội với Cố tiểu thư này. Đám tiểu thư có tiền, một khi muốn làm khó bọn họ thì cũng đủ để bọn họ không còn đường sống.



– Mùi hương này sau này ngửi được có thể nhận ra không?



Cố Trường Khanh hỏi. Giờ Khổng Ngọc Phân chưa biết gì nhưng không có nghĩa là 1,2 năm sau cô ta vẫn không biết. Cho nên cô mới hỏi lại.



– Cố tiểu thư yên tâm, trong tinh dầu này tôi còn cho thêm các loại tinh dầu khác, trừ phi là chuyên gia, nếu không nhất định sẽ không nhận ra được!



Cố Trường Khanh mỉm cười, vừa lòng gật đầu.



– Nhưng Cố tiểu thư cũng dùng tinh dầu… Cô nhân viên khẽ nhắc nhở.



Cố Trường Khanh cười cười:



– Tôi không sao cả.



Đương nhiên cũng phải dùng, nếu không sẽ để lại sơ hở. Nhưng cô có phòng bị nên đương nhiên sẽ không sao. Về phần Khổng Ngọc Phân, không biết…



Lúc này, Khổng Ngọc Phân đẩy cửa tiến vào:



– Trường Khanh, chúng ta cũng làm tóc luôn được không?



– Đương nhiên, làm tóc xong còn phải trang điểm. Cố Trường Khanh đứng lên cười nói.



Cố mà trang điểm đi, càng xinh đẹp càng tốt…



Hai người đi ra ngoài.



Mãi đến khi bóng dáng Cố Trường Khanh biến mất, hai cô mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.



– Cố tiểu thư tuy luôn cười nhưng lòng em cảm thấy rất áp lực.



– Chị cũng vậy, còn nhỏ như vậy mà đã lợi hại thế…



– Hình như bằng tuổi cô ấy em còn chẳng hiểu gì cả.



– Đúng thế, quả nhiên trẻ con nhà giàu có khác, tâm cơ thâm trầm… thật đáng sợ…



– Chị bảo cô ấy muốn dùng tinh dầu này để làm gì?



– Mặc kệ là làm gì cũng không liên quan gì đến chúng ta.