Thiên Kim Trở Về

Chương 67 : Trò chơi

Ngày đăng: 11:34 30/04/20


Nửa năm qua, Phùng Tước dường như cao lớn hơn, cũng khôi ngô hơn. Eo thon săn chắc lại càng có khí khái nam nhi. Nhưng Cố Trường Khanh cũng cao thêm một ít, hơn nữa còn đi giày cao gót, cũng cao được đến vai anh.



Anh chỉ mặc một chiếc áo Jacket, dường như thời tiết lạnh giá bên ngoài với anh chẳng là gì cả. Cũng không biết có phải là tác dụng tâm lý hay không mà Cố Trường Khanh đứng cách xa anh nhưng vẫn cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của anh, cảm giác ấm áp này dường như truyền đến tận đáy lòng cô.



Cô ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt đen láy của anh trong ánh sáng u ám tựa như hai viên bảo thạch đen, hơi bóng lên, lại như động đen không thấy đáy, có thể mê hoặc lòng người.



Cô cụp mắt xuống, vừa khéo dừng lại bên bờ môi của anh, đôi môi dày nhuận… cô biết nó mềm mại cỡ nào…



Bất giác, Cố Trường Khanh bỗng nhớ đến buổi tối hôm đó, mặt bỗng nóng rát.



Cố Trường Khanh ơi Cố Trường Khanh, mày đang nghĩ cái gì thế! Người ta nhỏ hơi mày bao nhiêu! Mày cũng hay thật…



Khó trách người ta chẳng dám nhìn mày.



Bên cạnh, nhân viên tạp vụ nói xin lỗi rồi lại bước đi.



Chờ anh ta đi rồi, Phùng Tước bỗng nhiên mở miệng:



– Em vẫn liều lĩnh như vậy.



Giọng nói hơi thấp, tuy trong không khí sôi động thế này nhưng vẫn lọt vào tai cô không thiếu một từ.



Có lẽ là chột dạ, Cố Trường Khanh cảm thấy lời này của anh có ý nghĩa khác, vội đáp:



– Lần này em không cố ý.



Nói xong hận không thể tự bạt tai mình, vậy lần nào là cố ý?



Ai ngờ, dường như anh còn quẫn bách hơn cô, vội cúi đầu như không dám nhìn cô, một lát sau mới đáp lại:



– Anh biết.



Nói xong xoay người đẩy cửa đi vào phòng.
– Có còn là xử nữ không?



Vương Nhã Cầm đỏ mặt nói quanh co không chịu đáp, kết quả khiến mọi người ồn ào, Vương Nhã Cầm đỏ mặt gật đầu khiến mọi người cười ầm.



– Lừa người, đưa chứng cứ ra, đến bệnh viện kiểm tra!



Vương Nhã Cầm chỉ vào mấy người ầm ĩ nhất cười mắng:



– Cứ làm ầm đi, lát nữa xem chị đây xử lý mấy đứa thế nào.



Đối phương lại vội vàng xin tha.



Mọi người nói nói cười cười, uống rượu, không khí vẫn rất náo nhiệt vui vẻ.



Sau đó đến lượt Lý Quyên, Lý Quyên chỉ vào Triệu Nghị hỏi:



– Triệu Nghị, anh và Khổng Ngọc Phân đã lên giường chưa?



Câu này khiến mọi người đều hưng phấn, có người cầm lấy cái mở bia đập loạn, kêu to:



– Nhất định phải trả lời, là đàn ông thì không được lùi bước!



Khổng Ngọc Phân tỏ vẻ thẹn thùng nhưng tâm tình cô ta rất phức tạp, vừa sợ mọi người biết lại mong mọi người biết, như vậy Triệu Nghị sẽ không thể đi tìm ai khác được nữa.



Cố Trường Khanh ở bên cạnh mỉm cười nhìn Triệu Nghị.



Triệu Nghị uống rượu, đang rất hưng phấn, vốn định thừa nhận nhưng bỗng nhiên tiếp xúc với đôi mắt trong suốt của Cố Trường Khanh, lòng có chút chột dạ, lời đến miệng lại thành:



– Không có!



Mặt Khổng Ngọc Phân lập tức tái mét lại.