Thiên Kim Trở Về

Chương 68 : Cho các người nghẹn chết

Ngày đăng: 11:34 30/04/20


– Không tin, không tin, Triệu Nghị, cậu đừng có giả ngây thơ! Cũng phải đưa ra bằng chứng đi! Bọn mình không tin!



Có hai cậu trẻ chỉ sợ thiên hạ không loạn.



Mọi người đều cười vang.



Lý Quyên cười cười nhìn Khổng Ngọc Phân.



Tay Khổng Ngọc Phân đặt ở dưới bàn hơi run lên, lòng nghĩ qua nghĩ lại một câu hỏi: Vì sao Triệu Nghị không nhận? Vì sao lại không nhận…



Triệu Nghị ngồi bên cạnh không dám nhìn Khổng Ngọc Phân.



Rất nhanh lại đến lượt Cố Trường Khanh, Cố Trường Khanh nhìn Lý Quyên:



– Lý Quyên, nói ra tên người con trai cậu thích đi!



Lý Quyên thoải mái chỉ vào Triệu Nghị, trả lời vang dội:



– Triệu Nghị!



Lúc này mọi người đều có chút say, sao nghĩ được nhiều, thấy Lý Quyên nói thích Triệu Nghị, có một số người tốt bụng còn đẩy cô về phía Triệu Nghị để bọn họ chơi trò ôm hôn. Khổng Ngọc Phân ở bên giận đến run người nhưng lại không dám nổi cáu trước mặt mọi người.



Cố Trường Khanh nhìn sắc mặt nhăn nhó của Khổng Ngọc Phân, lòng rất thoải mái.



Đang lúc vui vẻ, bốn người bọn Lý Tư bỗng nhiên đẩy cửa đi vào. Mọi người sớm đã biết chuyện bốn người ở phòng kế bên nên cũng không thấy lạ.



– Đang chơi gì thế, vui vẻ thế này, ở bên cạnh vẫn có thể nghe được tiếng mọi người ồn ào!



Lý Tư lớn tiếng hỏi, biết bọn họ đang chơi trò nói thật nên hứng thú, kéo Tiểu Tam đi qua:



– Vui quá, vui quá! Chúng ta cũng chơi đi!



Quay đầu vẫy vẫy Phùng Tước đứng cuối cùng:



– Tước gia, lại đây, lại đây!



Phùng Tước cảm thấy trò chơi này rất ấu trĩ nhưng thấy các bạn rất hứng thú, quay đầu lại thấy đôi mắt sáng long lanh của Cố Trường Khanh, đột nhiên lại cảm thấy không có gì là không tốt.




– Là ai? Là ai đã hỏi ra câu này? Là ai đẩy chúng ta vào vực sâu đau đớn này! Mau tự thiến để tạ tội thiên hạ!



Mọi người cười đẩy cậu ấm kia ra. Tiểu Tam và Hồ Ly nhào lên như thể chuẩn bị đánh nhau.



Mọi người lại cười ầm ỹ.



Sau đó đến lượt Phùng Tước.



Phùng Tước bỗng nhiên nhìn qua Cố Trường Khanh, ánh mắt như điện.



Cố Trường Khanh hơi hoảng hốt, vội đề cao cảnh giác.



– Anh muốn biết nụ hôn đầu tiên của em là ở đâu?



Phùng Tước một tay cầm ly rượu, tay kia khẽ gõ gõ bàn, nhìn cô không chớp mắt.



Trò này đều là mình hỏi bạn bạn hỏi mình, mọi người chơi rất vui nên cũng không cảm thấy câu này Phùng Tước hỏi Cố Trường Khanh có gì khác lạ.



Tiểu tử chết tiệt, đây là trả thù, nhất định là trả thù! Cố Trường Khanh trừng mắt nhìn anh, hận đến nghiến răng nghiến lợi nhưng lại phát hiện hai mắt anh hơi lóe lên như có chút ý cười. Đến khi nhìn lại, vẻ mặt anh lại nghiêm túc như trước.



Cố Trường Khanh cảm thấy chắc là mình uống say, hoa mắt.



Nhưng cô vắt nát óc cũng không biết nên trả lời sao. Chơi trò chơi cô rất khinh việc nói dối, nếu sợ bị trừng phạt thì tốt nhất đừng chơi!



Nhưng bắt cô phải thừa nhận nụ hôn đầu tiên ở kiếp này của cô là dành cho anh ta… thế cô thà uống rượu còn hơn!



Nụ hôn đầu tiên ở kiếp trước… Ý nghĩ vừa loáng lên trong đầu thì cô đã vội vã xua đi. Đêm nay rất vui vẻ, rất thoải mái, cô không muốn nghĩ gì cả!



Cô bưng chén rượu trước mặt lên uống một hơi cạn sạch nhưng có hơi vội nên bị sặc.



Phùng Tước nhìn cô, đôi mắt đen láy lại lóe sáng.



Vương Nhã Cầm đứng bên kích động nói:



– A! Trường Khanh cũng không còn nụ hôn đầu tiên nữa rồi, là ai? Người đó là ai? Nói mau!