Thiên Kim Trở Về

Chương 69 : Vì sao anh muốn hiểu rõ em

Ngày đăng: 11:34 30/04/20


Vương Nhã Cầm vừa nói vừa liếc qua Triệu Nghị.



Sắc mặt Triệu Nghị hơi trầm xuống, nhìn Cố Trường Khanh. Đương nhiên cậu biết người này không phải mình. Trường Khanh từng hôn người con trai khác? Từ khi nào? Vừa nghĩ đến đây, lòng cậu rất không thoải mái.



Khổng Ngọc Phân lại quét mắt nhìn Triệu Nghị và Cố Trường Khanh vài lượt, sắc mặt u ám.



Cố Trường Khanh chỉ cảm thấy đầu váng não căng, cô say khướt, cười cười nói:



– Em cũng học anh Phùng, cho mọi người nghẹn chết, chết cũng không nói.



Vương Nhã Cầm vung tay:



– Nha đầu chết tiệt kia, chuyện tốt thì chẳng thấy học theo, đúng là mất hứng.



Cố Trường Khanh lảo đảo đứng dậy, cầm túi xách đi ra ngoài, uống nhiều thế này, có hơi buồn đi toilet.



Ra khỏi cửa, Cố Trường Khanh vịn tường đi đến toilet, rửa mặt bằng nước lạnh để tỉnh táo hơn một chút nhưng đầu óc vẫn choáng váng.



Đi ra lại thấy một cậu bé con khoảng 3,4 tuổi đang khóc ở bên ngoài. Cậu bé kia người ngợm bẩn thỉu, mặt toàn nước mắt nước mũi, dù có rất nhiều người đi qua nhưng ai cũng chỉ đi vòng qua. Hình như rất sợ cậu bé bẩn thỉu này động vào người mình.



– Mẹ! Mẹ ơi!



Cậu bé khóc thật đáng thương.



Cố Trường Khanh cảm thấy rất lạ, ai lại đưa trẻ con vào quán bar?



Mỗi tiếng “mẹ” của cậu bé lại khiến Cố Trường Khanh nhớ về mẹ, bỗng nhiên cảm thấy đồng bệnh tương liên, đều là người mất mẹ.



Cô đi về phía cậu bé, ngồi xồm bên cạnh, nhẹ giọng nói:



– Em trai, chị đưa em đi tìm mẹ…



Có lẽ cậu bé thấy có người để ý đến mình, khóc càng đau lòng, hai tay nhỏ bé lập tức vươn ra chạm vào chiếc áo lông trắng tinh của Cố Trường Khanh, lập tức in thành hai dấu bàn tay bé xíu.



Chắc nó cũng biết mình gây họa, sợ tới mức vội ngừng khóc, trong mắt là sự sợ hãi vô cùng, như con thú con bị hoảng sợ.



Cố Trường Khanh sao còn nhẫn tâm trách móc gì, vội dỗ dành:



– Không sao, chị không giận.



Nói xong lại lấy từ trong túi ra một chiếc khăn tay, lau nước mắt nước mũi cho cậu bé.



Đang định đưa cậu bé đi tìm người quản lý thì một người phụ nữ mặc đồng phục phục vụ chạy đến, đầu toát mồ hôi, nhìn thấy cậu bé thì mới khẽ thở phào.



– Nguy Nguy, không phải mẹ đã bảo con đừng chạy linh tinh, sao lại chạy đến đây! Mau đi cùng mẹ, nếu để quản lý thấy thì nguy rồi!


Chỉ là hôm nay xem ra, trước kia anh từng chỉ trích cô dường như là anh quá võ đoán. Người thân của anh luôn ở gần bên, cho nên có khi rất khó để hiểu được tâm tình này.



Mỗi người đều có sự khó xử của riêng mình, cô mất mẹ, lại có những người mới đến, luôn cần phải có quá trình để thích ứng, trong lúc đó sinh ra một số tư tưởng và hành vi lệch lạc… cũng là chuyện bình thường đúng không.



Trẻ con như vậy cần có người dẫn dắt.



Nói tới nói lui, có thể kiên nhẫn với trẻ con như vậy, chắc chắn sẽ không xấu xa.



– Tước gia, cậu còn định ở trong quân ngũ bao lâu nữa?



Hồ Đông ngồi bên rót cho anh ly rượu, cắt ngang suy nghĩ của anh.



– Còn nửa năm nữa!



Lý Tư ở đối diện nói:



– Lão gia tử nhà cậu cũng thật thú vị, về sau cậu cũng không làm trong quân đội mà còn cố đẩy cậu vào quân ngũ hai năm, nơi đó chính là địa ngục mà!



Lúc học đại học, Lý Tư từng chịu không ít vất vả trong thời gian tập quân sự, về sau chỉ cần nhìn thấy quân phục là đã thấy hoảng.



– Cái này cậu không hiểu rồi, đó là khóa huấn luyện ma quỷ. Muốn rèn luyện ý chí kiên cường cho Tước gia và cả sức lực cứng rắn như sắt thép, về sau bất kể đi đâu cũng có thể yên tâm! Cậu xem, giờ Tước gia cơ bắp như này…



Tiểu Tam ngồi bên vỗ vỗ ngực Phùng Tước rồi nói tiếp:



– Nghe nói giờ có thể đánh ngã được mấy người rồi đó!



Phùng Tước cười giữ tay Tiểu Tam lại.



– Vậy sau khi ra khỏi quân ngũ thì sao? Hồ Đông lại hỏi.



– Tiếp tục đi học. Có lẽ sẽ xuất ngoại một năm.



Phùng Tước uống một ngụm rượu



***

Qua tết Nguyên đán, Cố Trường Khanh bắt đầu có vấn đề khác để lo lắng. Nửa năm qua cô xem không ít sách về mặt kinh doanh. Tuy rằng không thể khiến cô có thể hiểu biết về thương trường ngay lập tức nhưng có một số việc cô cũng hiểu.



Nếu thực sự muốn giành lại Cố thị, đuổi Khổng Khánh Tường đi thì cần rất nhiều tiền, rất nhiều rất nhiều tiền.



Tiền hoa hồng, tài sản của cô đều ở trên tay Khổng Khánh Tường, trước khi 25 tuổi đừng hòng được sử dụng theo ý thích. Di sản cả chú Văn tạm thời cũng không thể chạm đến. Như vậy, cô phải lấy tiền từ đâu? Nhưng còn không được để cho Khổng Khánh Tường phát hiện?



Nhưng rất nhanh, cô thấy cơ hội đã đến.