Thiên Kim Trở Về
Chương 81 : Giỏi lắm, Cố Trường Khanh!
Ngày đăng: 11:34 30/04/20
Tối hôm đó Triệu Nghị và Khổng Ngọc Phân chia tay, Khổng Ngọc Phân cũng chẳng quá đau lòng nhưng lại rất sợ hãi, sợ phản ứng của cha với việc này. Cô ta vô cùng lo sợ chờ đợi cha nổi cơn lôi đình, nhưng đợi mấy ngày vẫn chẳng thấy có động tĩnh gì, lòng vừa thấy may mắn vừa thấy lạ.
Cùng thấy lạ còn có cả Cố Trường Khanh, Triệu gia dường như không ra mặt tìm Khổng Khánh Tường đề cập chuyện này, chẳng lẽ Triệu Nghị không nhắc tới chuyện này với người trong nhà? Không thể nào, hẳn là Triệu Nghị chỉ mong sớm được giải trừ hôn ước với Khổng Ngọc Phân mới đúng.
Đang lúc Cố Trường Khanh nghĩ mãi không ra thì đáp án lại được công bố.
Cha Triệu Nghị đầu tư chứng khoán thua lỗ, bệnh tim tái phát nên qua đời, cổ phiếu của Hằng Thực bị rớt giá thảm hại. Đúng lúc này, chuyện cha Triệu Nghị làm thua lỗ tiền của xí nghiệp và câu kết với kế toán tạo sổ sách giả để lừa gạt các cổ đông bị vạch trần. Hằng Thực vốn đã yếu ớt giờ sụp đổ chỉ trong nháy mắt. Ngân hàng đòi nợ, chủ nợ khắp nơi cũng kéo đến, Hằng Thực bị bắt phải đem ra phát mại.
Trước sau chỉ chưa đầy một tháng, giống như gió thu thổi bay lá rụng, xí nghiệp Hằng Thực từng một thời hưng thịnh giờ đã thành quá khứ.
Mọi chuyện giống hệt như kiếp trước, dù Cố Trường Khanh đã cố gắng nhưng chẳng thể thay đổi được điều gì.
Trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy, ai còn có tâm tình lo chuyện tình cảm trẻ con? Hơn nữa, giờ hôn ước Triệu gia và Khổng gia cũng không còn giá trị.
Sau khi cha Triệu Nghị qua đời được hai ngày, Cố Trường Khanh lặng lẽ đến viếng ông. Vì sao phải lặng lẽ? Bởi vì Khổng Khánh Tường đã từng cảnh cáo hai cô con gái không cần qua lại với Triệu gia nữa. Khổng Ngọc Phân ngoan ngoãn vâng lời, từ lúc cô ta biết tình hình nhà Triệu Nghị, chút cảm giác không cam lòng cuối cùng cũng biến mất, ngược lại còn thấy may mắn vì mình và Triệu Nghị đã chia tay.
Lễ tang cử hành tại nhà tang lễ. (Ai remix lại câu này hộ mình đi)
Lúc Cố Trường Khanh đến, bên trong vô cùng vắng lặng, linh đường đặt ở sảnh chính, trên linh đường có đặt di ảnh của cha Triệu Nghị. Bốn phía lác đác vài vòng hoa. Chỉ có mấy người thân thích của nhà họ Triệu và nhà mẹ đẻ của Triệu phu nhân, bạn bè trên thương trường khi xưa giờ chẳng thấy một ai.
Nhưng Cố Trường Khanh lại gặp lại Phùng Tước, anh đứng bên cạnh Triệu Nghị, vẻ mặt ôn hòa, đang an ủi Triệu Nghị. Triệu Nghị gầy đi rất nhiều, quần áo như dính vào người, cô đơn. Vẻ mặt bi thương, ánh mắt trống rỗng. Cậu ấm xưa kia luôn sống trong an nhàn, sung sướng, chẳng biết đến bao giờ mới có thể đứng dậy sau cú shock tinh thần này.
Cố Trường Khanh thở dài, tuy rằng cô không thích Triệu Nghị nhưng nhìn cậu như vậy, lòng cũng chẳng vui.
Cố Trường Khanh buông vòng hoa trong tay, đi về phía Triệu phu nhân đang đốt vàng mã ở trước linh đường. Cô đứng trước linh đường, chắp tay thành kính với người quá cố, sau đó cúi đầu đi về phía Triệu phu nhân, khẽ gọi một tiếng:
– Cô Triệu.
Triệu phu nhân đờ đẫn quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào Cố Trường Khanh một hồi rồi mới phản ứng lại:
– Trường Khanh, cháu đã đến rồi.
Bà đứng lên, người hơi lảo đảo, Cố Trường Khanh vội đỡ lấy bà.
– Cô ơi, đừng quá đau lòng, đành chấp nhận sự thật vậy.
Cố Trường Khanh nhìn bà, làn da bà sạm lại, hai bên mai tóc bạc đi nhiều, bình thường Triệu phu nhân luôn thanh cao, xinh đẹp, giờ như già mấy chục tuổi, trong mắt chỉ còn lại sự hoảng hốt, có thể thấy, thời gian qua bà đã bị hoảng sợ, dày vò cỡ nào.
– Trường Khanh… Trường Khanh….
Triệu phu nhân nắm tay cô, mắt lập tức đỏ hoe lên, bà khẽ oán trách:
Anh cúi đầu cười cười, lòng bỗng cảm thấy ngọt ngào. Nhớ lại tình hình hôm nay, vội lấy lại tinh thần rồi đi vào.
Tang lễ qua đi, Triệu phu nhân từng đến xin gặp Khổng Khánh Tường, có lẽ là mong Khổng Khánh Tường có thể ra tay giúp đỡ nhưng Khổng Khánh Tường lại tránh mặt. Triệu phu nhân cũng không đến nữa. Tuy rằng Cố Trường Khanh rất muốn giúp bà nhưng có lòng lại chẳng có sức. Hơn nữa, Triệu gia bây giờ rất khó có thể quay về như trước kia.
Có một lần, Cố Trường Khanh nghe được hai mẹ con Khưu Uyển Di nói chuyện.
Khưu Uyển Di hỏi con gái:
– Gần đây Triệu Nghị có tới tìm con không? Nếu nó tới, con đừng để ý đến nó nữa.
Khổng Ngọc Phân thoải mái đáp:
– Mẹ, mẹ yên tâm, con đã chia tay với Triệu Nghị từ lâu rồi.
– Chia tay là tốt, giờ Triệu gia thế này, ai mà muốn gả vào nhà đó chứ, dính vào rồi chỉ sợ đá cũng không ra. Mẹ nói cho con, con đừng có gặp nó, điện thoại cũng không được nghe, nhưng cũng chẳng biết nó có nói gì bất lợi cho con không nữa…
Khổng Ngọc Phân nghe mẹ nói vậy thì có chút sốt ruột:
– Đúng vậy, chưa biết chừng Triệu Nghị sẽ nhân cớ này uy hiếp con, giờ anh ta nghèo túng như vậy, có gì mà không làm được.
Cố Trường Khanh cười lạnh, Khổng Ngọc Phân đúng là không hiểu Triệu Nghị. Triệu Nghị có lẽ không phải là người chuyên chú, có ý thức trách nhiệm gì nhưng từ nhỏ đã được bồi dưỡng trở thành công tử phong độ, kiêu ngạo, cho dù có nghèo khó đến đâu cũng sẽ không làm ra mấy chuyện như thế.
– Con nói có lý, chuyện này phải đề phòng, thế này đi, mẹ tìm người đi cảnh cáo nó, để nó không được nói lung tung. Khưu Uyển Di nói.
– Thế thì mẹ mau làm đi, con cũng không mong vì anh ta mà danh dự đem đi quét rác. Khổng Ngọc Phân nói.
Không muốn danh dự đem đi quét rác? Cái này không phải do cô muốn là được. Cố Trường Khanh cười lạnh.
Lý Giai cho rằng giờ là cơ hội tốt nhất để xử lý Khổng Ngọc Phân, bàn chuyện thực hiện kế hoạch với Cố Trường Khanh.
– Lúc trước em nói phải đợi bọn họ chia tay, nói nếu còn chưa chia tay thì làm vậy có lẽ sẽ có lợi cho Khổng Ngọc Phân, nhưng giờ bọn họ đã sắp chia tay, quan trọng nhất là Triệu gia sắp phá sản, chị nghĩ Khổng Ngọc Phân thà chết cũng sẽ không muốn vào nhà họ Triệu, giờ vạch trần là thời cơ thích hợp nhất rồi.
Cố Trường Khanh thở dài, lắc đầu nói:
– Đợi thêm một tháng nữa đi.
Lý Giai khó hiểu:
– Vì sao còn phải đợi thêm một tháng nữa?