Thiên Kim Trở Về

Chương 85 : Chữ “nhẫn” khắc trên dao

Ngày đăng: 11:34 30/04/20


Khổng Ngọc Phân giận đến run người, mặt đỏ lên nhưng lại chẳng làm gì được.



Khưu Uyển Di đi đến bên Khổng Ngọc Phân, đỡ lấy con gái đang lảo đảo sắp ngã, nhìn Cố Trường Khanh nói:



– Thì ra đây là mục đích của mày, mày muốn đuổi mẹ con tao đi. Khánh Tường, anh có thấy không, con gái anh giấu đầu hở đuôi rồi.



Cố Trường Khanh như là vô cùng tức giận, nhảy ra từ sau lưng Khổng Khánh Tường, giận dữ nói:



– Khưu Uyển Di, mẹ con nhà bà quá sức vô liêm sỉ, để cha không trách cứ nên đổ hết mọi chuyện lên đầu tôi, hừ hừ…



Cô như vì quá giận dữ mà run người lên, như bất chấp mọi thứ:



– Bà muốn đổ oan cho tôi, được, như ý bà, tôi nhận đấy thì làm sao?



Khưu Uyển Di nhảy dựng lên, mắt sáng bừng:



– Khánh Tường, có nghe thấy không? Nó nhận rồi, nó nhận là nó làm.



– Cố Trường Khanh, thì ra đúng là mày hại tao, tao phải giết mày.



Khổng Ngọc Phân giương nanh múa vuốt như muốn xé xác cô ra.



Cố Trường Khanh chỉ vào hai người, như thể quá giận dữ không thể khống chế nổi nữa:



– Khưu Uyển Di, Khổng Ngọc Phân, hai kẻ tiện nhân các người, các người có cố đổ tội cho tôi tôi cũng không sợ. Dù sao cũng muốn vu hãm tôi, được, tôi làm chuyện lớn thêm một chút, bên ngoài đều là phóng viên, tôi sẽ nói cho bọn họ chuyện bà mang thai giả rồi còn muốn vu oan giá họa cho tôi, dù sao tội lớn thế tôi cũng nhận rồi, thêm tội nữa cũng chẳng sợ, hôm nay tôi bất chấp…



Nói xong, Cố Trường Khanh xoay người chạy ra ngài.



Khưu Uyển Di và Khổng Ngọc Phân đều không ngờ cô lại có chiêu này, Khưu Uyển Di vội lấy lại tinh thần, sợ tới mức mặt tái mét.



Chuyện vốn đã rất tệ, nếu Cố Trường Khanh còn đổ dầu vào lửa thì chẳng phải bà ta chết không có chỗ chôn?



Bà ta hét lớn một tiếng, xông lên định túm Cố Trường Khanh lại nhưng có người còn nhanh hơn bà ta. Khổng Khánh Tường ở bên vội xông lên bế ngang lấy Cố Trường Khanh. Cố Trường Khanh đạp loạn xạ, sống chết giãy dụa:



– Buông ra, con phải liều mạng với bọn họ.



– Trường Khanh, bình tĩnh một chút. Con còn sợ nhà chưa đủ loạn sao?



Khổng Khánh Tường quát.



Cố Trường Khanh nghe cha quát thì mới dừng lại, cô gào khóc. Khổng Khánh Tường buông cô ra, Cố Trường Khanh xoay người nhào vào lòng cha, khóc thực sự rất đau lòng.



– Cha, cha xem bọn họ đấy, sao lại có loại người vô sỉ như vậy, hết lần này đến lần khác hãm hại con, từ sau khi bọn họ về đây chẳng có ngày nào con được vui vẻ. Cha, con rất không cam lòng, con thực sự mong là con làm chuyện này, coi như là xả giận nhưng con không chịu được cách bọn họ vì chạy tội mà đổ trách nhiệm lên đầu con. Cha, cha nhất định phải điều tra cho rõ, con muốn bọn họ không nói được gì.
– Tình hình này chúng ta có thể làm gì? Chỉ xem cha con có thể điều tra được gì không thôi, mẹ cũng không tin nó có thể làm sạch sẽ gọn gàng, không chừa lại chút dấu vết gì.



Khưu Uyển Di vô cùng oán hận:



– Chỉ tiếc bụng mẹ quá vô dụng, uống bao nhiêu thuốc bổ cũng đều vô dụng, nếu không, chỉ cần mang thai thì còn sợ gì nó, xem mẹ xử lý nó thế nào.



– Mẹ, mẹ đừng vội, không phải bác sĩ nói mẹ rất khỏe, mang thai là chuyện sớm hay muộn sao?



– Chỉ sợ còn chưa mang thai đã bị cha con đuổi đi rồi.



– Không thể nào…



– Aizz…



Hai mẹ con đang nói, bỗng nghe thấy Cố Trường Khanh ở ngoài cửa lớn tiếng mắng.



– Hai mẹ con vô sỉ kia, ra đây nói rõ ràng cho tôi, vì sao các người lại muốn hại tôi như thế, hết lần này sang lần khác, muốn hại tôi đến nước nào thì mới chịu cam tâm. Loại tiểu nhân tự mình làm chuyện vô liêm sỉ lại còn đổ trách nhiệm lên đầu tôi. Các người ra đây, ra đây nói cho rõ ràng đi, đừng có mà trốn.



Khổng Ngọc Phân giận đến xanh mặt, giận dữ nhảy dựng lên:



– Con phải ra xé nát miệng nó.



Khưu Uyển Di vội ngăn con gái lại:



– Con không cần nghe nó nói lung tung, nó đang chọc giận chúng ta rồi lấy cớ để ra ngoài nói ra mọi chuyện, đến lúc đó lại đổ trách nhiệm lên mẹ con ta, con còn định chọc giận cha con nữa sao?



Thấy nhắc đến cha, Khổng Ngọc Phân lập tức tỉnh táo lại, suy sụp ngồi xuống giường.



Bên ngoài, tiếng mắng chửi của Cố Trường Khanh vẫn tiếp tục, giọng nói không cao nhưng vừa sắc vừa độc.



– Sao lại trốn, chột dạ sao? Khưu Uyển Di, thượng bất chính, hạ tắc loạn, chính bà là loại vô liêm sỉ nên mới không dạy được con gái mình, con gái bà sở dĩ có ngày hôm nay đều là do bà làm hại, đều vô sỉ giống hệt bà, không biết xấu hổ…



Khổng Ngọc Phân òa khóc, tuổi còn nhỏ, da mặt mỏng, nghĩ tới bên ngoài còn có nhiều người hầu như vậy, cô ta cảm thấy không còn chút mặt mũi nào.



– Mẹ… mẹ nghe xem nó nói cái gì…



Khưu Uyển Di giận đến run người, lại nắm chặt tay con gái, nghiến răng nghiến lợi nói:



– Mặc kệ nó nói gì, chúng ta đều nhịn được.



Nhưng chữ “nhẫn” khắc trên con dao, giờ lưỡi dao này đang cắt xé tim bọn họ, đâm cho bọn họ máu me đầm đìa.