Thiên Kim Trở Về

Chương 89 : Tiếc món lợi nhỏ thì không thể thành sói được

Ngày đăng: 11:34 30/04/20


Trong điện thoại, giọng anh như có chút lo lắng.



Cố Trường Khanh nhướng mày, đây rõ ràng là lấy cớ hẹn gặp mình…



– Anh Phùng Tước, em rất muốn biết nhưng thứ bảy này em phải đi Hồ Nam mất rồi.



Đến khi anh ta quay lại chắc chắn sẽ biết chuyện kia, không biết sẽ phản ứng thế nào, cứ tránh đi thì hay hơn. Cố Trường Khanh có cảm giác, chỉ sợ Phùng Tước sẽ móc nối việc này vào mình, tuy anh đơn thuần nhưng tuyệt đối không ngu xuẩn, hơn nữa lại rất dễ nhìn thấu mình, bị anh ta chất vấn không phải là chuyện dễ chịu gì.



Chờ anh ta về quân đội rồi, thêm mấy ngày nữa, Triệu Nghị ổn định cuộc sống bên kia thì có lẽ anh ta sẽ không để ý đến chuyện này nữa.



– À… Không sao.



Dường như có chút thất vọng, Cố Trường Khanh hơi nhíu mày, anh lại hỏi:



– Đi Hồ Nam? Đi du lịch sao?



– Không phải, em muốn đi thăm người thân.



– Em có người thân ở Hồ Nam? Anh từng nghe Triệu Nghị nói nhà em không còn họ hàng gì?



– Đó là vú nuôi của em, rất thương em, cũng như người thân của em vậy. Bà không khỏe, em muốn đi thăm bà.



– Em thật có lòng.



Trong điện thoại, giọng nói của anh như mang theo chút ý cười.



– Không ngờ một cô gái xấu xa lại có lòng như vậy? Cố Trường Khanh cố ý đùa.



– Em lại nhắc chuyện này nữa, anh đã xin lỗi rồi mà.



Anh thở dài:



– Lòng dạ hẹp hòi.



Mấy chữ cuối đó vô cùng nhỏ, mang theo cách phát âm uốn lưỡi đặc trưng của người phương Bắc, qua điện thoại trở nên thật hấp dẫn, như có ý cười như có ý xin lỗi thậm chí còn như oán trách. Cố Trường Khanh chỉ cảm thấy tai tê tê, giống như có một bàn tay đang vuốt ve tai cô vậy.



Cố Trường Khanh thoáng trợn trừng, hồi lâu sau mới lấy lại phản ứng:
– Rất dứt khoát, cô thích! Thế này mới là thái độ làm việc! Ai mà kiên nhẫn lằng nhằng với ông ta mãi được, cứ như không có ông ta thì chết hết rồi ấy. Nhưng ông ta sẽ không rời khỏi đâu, nếu không thì ban đầu việc gì phải cố hết sức để gia nhập.



Cố Trường Khanh cười cười, sau đó đứng lên ôm Từ Khôn, cảm động nói:



– Cô ơi, hợp tác với cô là chuyện đúng đắn nhất đời cháu, cảm ơn cô đã kiên nhẫn dạy cháu như vậy.



– Cái này cũng phải dựa vào sự thông minh của cháu mới được, cháu như con của cô, thấy cháu tiến bộ, cô rất vui.



Từ Khôn mỉm cười vỗ vỗ lưng cô…



Hôm sau, Cố Trường Khanh và Lý Giai bay đến Trường Sa, Hồ Nam, sau đó lại đổi xe đi về quê của vú Dung. Tới nơi thì mặt trời đã xuống núi.



(*Trường Sa này k phải là Trường Sa ở VN nhé, tránh hiểu nhầm)



Nhà vú Dung ở nông thôn, là căn nhà hai tầng, bên ngoài còn đính những mẩu sứ vỡ trắng tinh, trông rất đẹp. Trước nhà là sân rộng, có gà có vịt đang đi lại, cách đó không xa có một cái ao nhỏ, ánh trăng in lên mặt nước, quả thực là cảnh nông thôn yên bình, tươi đẹp.



Vú Dung và rất nhiều người đã chờ sẵn ở cổng.



Cố Trường Khanh nhìn thấy dáng người béo tròn thân quen kia, lòng ấm áp, vẫy tay gọi:



– Vú Dung!



– Tiểu thư, tiểu thư…



Vú Dung nghe thấy giọng nói của cô, vừa gọi vừa hưng phấn chạy về phía cô. Cố Trường Khanh sợ bà ngã, vội chạy tới, ôm cổ bà, lớn tiếng nói:



– Vú Dung, con nhớ vú lắm.



Vú Dung cười lớn, kéo Cố Trường Khanh qua mà nhìn trái nhìn phải.



– Tiểu thư cao lên nhưng sao gầy thế này?



Nói xong, ánh mắt xuyên qua Cố Trường Khanh mà bắn về Lý Giai đứng sau cô.



– Giai Giai, bác dặn con chăm sóc tiểu thư cho cẩn thận, sao để tiểu thư gầy thế này.